Chương 44

Thương Lan Yên cũng không hề né tránh. Lá bạc hà dính nước được Doãn Nhã vỗ nhẹ vào má trái nàng, phát ra một tiếng kêu nhỏ.

Mặc dù thẹn quá hóa giận, nhưng khi ra tay, Doãn Nhã vẫn vô thức khống chế sức lực. Nhịp vỗ nhẹ nhàng như vậy, thậm chí còn khiến cô nhận được một nụ cười vi diệu từ Thương Lan Yên, khiến cô không hiểu sao lại cảm thấy mình dường như đã rơi vào cái bẫy nào đó.

"Cô cười cái gì?" cô không nhịn được hỏi.

"Ta nghĩ tới chuyện vui." Thương Lan Yên hái lá bạc hà trên mặt xuống, đặt vào lòng bàn tay dùng ngón tay xoa xoa, dường như rất vui vẻ.

"...Cô biết câu nói này xuất xứ ở đâu không?" Doãn Nhã hỏi lại.

"Không biết." Thương Lan Yên ngước mắt nhìn về phía cô. "Nhưng đó là một câu nói không tệ."

"Cô cảm thấy như vậy, là bởi vì tôi đã nói câu nói này phải không?" Doãn Nhã cũng cố gắng dùng cái bẫy của mình để gài nàng.

"Không sai." Thương Lan Yên sảng khoái nhận lời, sau đó chuyển lời: "Bất quá, ngươi hình như vẫn chưa nói cho ta biết, lúc đó ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện vui gì."

Doãn Nhã bóp nát một mảnh bạc hà.

"Ta nhớ được, khi đó ta định hủy đi máy tính để bàn, ai ngờ lại thất bại." Thương Lan Yên tự mình nói tiếp. "Đó dường như là lần đầu tiên ngươi thử, dựa vào việc viết xuống quy tắc để ước thúc ta."

"..." Giờ phút này, Doãn Nhã vô cùng muốn đem toàn bộ bạc hà trong chậu vò nát trong lòng bàn tay, nhét vào miệng cái lão yêu tinh này.

"Việc có thể ước thúc hành vi của ta, chuyện này khiến ngươi cảm thấy vô cùng cao hứng." Thương Lan Yên tiếp tục hồi ức. "Cho dù lúc đó đeo khẩu trang, nụ cười của ngươi vẫn không giấu được."

"Nhanh đừng nói nữa!!" Doãn Nhã cuối cùng cũng không nhịn được xù lông lên, giơ bạc hà uy hiếp nói: "Nói nữa là cô hết bạc hà đấy!!"

Khóe môi Thương Lan Yên khẽ nhếch, ngược lại là lùi ra khỏi phòng bếp. Trước khi đi, nàng vẫn không quên lấy từ tủ lạnh ra một bình sữa tươi.

Sau khi lão yêu tinh rời đi, Doãn Nhã tiếp tục rửa bạc hà. Cô cũng không biết Thương Lan Yên rốt cuộc có ma lực gì, rõ ràng không lâu trước đó bản thân còn khóc đến nước mắt giàn giụa, vậy mà mới được bao lâu, đã bị lão yêu tinh này chọc cho xù lông như một con mèo vậy.

Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, lần đầu tiên phát hiện bản thân có thể ước thúc Thương Lan Yên, côquả thực rất cao hứng. Nhưng nếu thực sự muốn cô nói rõ nguyên nhân cụ thể, cô lại không thể diễn đạt rõ ràng được, bản thân rốt cuộc là vì tìm thấy một chút hy vọng sống trong tuyệt cảnh mà cao hứng, hay là vì có thể chi phối cường giả mà cao hứng.

Suy nghĩ cuối cùng vừa xuất hiện trong đầu, Doãn Nhã không biết thế nào lại liên tưởng đến giấc mơ tối qua, tiếp đó không nhịn được suy nghĩ, nếu là người ở vị trí của mình trong mơ là Thương Lan Yên...

Ngày càng nhiều hình ảnh không mời mà đến, xâm nhập vào trong đầu cô, dọa đến cô bỏ một mảnh bạc hà đã rửa sạch vào miệng nhấm nháp, cưỡng ép dời đi sự chú ý, ngừng tiếp tục tư duy phân tán.

Đợi đến khi bỏ đầy hộp giữ tươi lá bạc hà vào tủ lạnh, Doãn Nhã lấy điện thoại ra xem giờ, cảm thấy Sầm Tưởng giờ này chắc đã dậy, thế là nhắn tin báo bình an cho cô ấy.

Phù Sinh hôm nay gõ chữ sao: Nhị Tưởng, ngày hôm qua pháp thuật thực sự có liên quan đến sứa, hơn nữa đại phản diện đã thông qua pháp thuật đó, thu hồi thất tình lục dục của nàng.

Phù Sinh hôm nay gõ chữ sao: Tao cảm thấy... Sự thay đổi của nàng ấy vẫn còn lớn, thái độ cũng không còn lạnh lùng cứng nhắc như trước. Mặc dù không biết nàng ấy có tiện thể thu hồi buff "não yêu đương" của tộc giao nhân không, nhưng nói chung, mọi chuyện hẳn là đều đang phát triển theo hướng tốt.

Cô vừa gửi tin nhắn thứ hai, đang soạn tin nhắn thứ ba, liền thấy Sầm Tưởng gửi đến một chuỗi dấu chấm hỏi.

Nhị Tưởng: Nhã con, nếu mày bị đại phản diện bắt cóc, thì nháy mắt mấy cái nhé.

Phù Sinh hôm nay gõ chữ sao: Tao nói thật mà, không tin mày có thể gọi điện cho tao.

Nhị Tưởng: Không được, nếu nàng ấy ở bên cạnh mày nhìn xem chúng ta đối thoại thì sao?

Nhị Tưởng: Nàng ấy không làm gì mày chứ?

Nhìn những tin nhắn này, Doãn Nhã không tự chủ nghĩ đến lời bạn thân khuyên cô hôm qua, không nhịn được thở dài. Hôm qua, đặc biệt là buổi tối, thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô căn bản không biết phải giải thích với bạn thân thế nào, để bạn thân tin rằng giữa mình và Thương Lan Yên đã có thay đổi nào đó.

Cô nghĩ nghĩ, xóa bỏ lời giải thích ban đầu, nhập lại.

Phù Sinh hôm nay gõ chữ sao: Mặc kệ mày tin hay không, tao dùng bạc hà làm tiền cược, đã uy hiếp nàng ấy thành công.

Nhị Tưởng: ???

Nhị Tưởng: 【 nhẹ nhàng gõ tỉnh giấc tâm hồn đang ngủ say.jpg 】

Phù Sinh hôm nay gõ chữ sao: Cho nên chúng tao bây giờ sống chung không tệ như vậy đâu, chuyện phiền phức duy nhất, đại khái là tao phải dạy nàng ấy thích ứng những cái gọi là "cảm xúc dư thừa" này.

Nhị Tưởng: ...Mặc dù nghe giống như quá kỳ lạ, nhưng nếu là mày, hình như cũng không có vấn đề gì 【 tao xem không hiểu, nhưng tao cảm thấy chấn động.jpg 】

Thành công báo bình an cho bạn thân, Doãn Nhã nhẹ nhàng thở ra, nhấc chân định đi phơi quần áo. Chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên cảm thấy một luồng ấm áp không kiểm soát được chảy xuống.

Thương Lan Yên đang nhìn điện thoại ở bàn máy tính, thấy cô vội vã chạy vào phòng ngủ, không bao lâu lại ôm một bộ quần áo nhỏ chạy về phía phòng vệ sinh, không nhịn được hỏi: "Chỉ là rửa chút bạc hà thôi mà, ngươi lại đang suy nghĩ linh tinh gì vậy?"

"Cô mới suy nghĩ linh tinh!" Doãn Nhã vừa rửa vết máu, vừa không vui và chột dạ cãi lại nàng: "Tôi tới kinh nguyệt! Chuyện phụ nữ cô biết không?"

"Hơi có nghe nói."

Doãn Nhã vừa nghe thấy giọng Thương Lan Yên truyền vào từ bên ngoài, một giây sau, ánh mắt liền thấy nàng xuất hiện bên cạnh mình.

"Dường như là loài cái của tinh tinh sau khi phát dục trưởng thành, mỗi tháng đều sẽ có một lần chảy máu." Thương Lan Yên nói. "Nhân tộc cũng là như vậy à?"

"Đúng vậy." Doãn Nhã yếu ớt nói. "Thời gian đến đa số không cố định, cơ bản sẽ kéo dài bảy đến mười ngày chảy máu, không kiểm soát được, trong thời gian đó phải kiêng ăn, tốt nhất đừng đụng nước lạnh, đừng để bị cảm lạnh, nếu không sẽ bị đau bụng kinh."

"Cô rửa bạc hà lúc nãy mới đụng nước lạnh mà." Thương Lan Yên nhíu mày. "Đau bụng kinh là gì?"

"Đau quặn thắt ở bụng dưới." Doãn Nhã không xoắn xuýt về hành vi đâm thọt của nàng, nói ngắn gọn xong, thay chậu nước, đổ chút nước giặt đồ tiếp tục chà rửa.

Mặc dù bây giờ kịp thời đổi sang nước ấm để giặt quần áo, nhưng vì nhiều nguyên nhân, cô đã rửa bằng nước lạnh suốt cả buổi sáng.

Nước lạnh mùa đông, thấu xương.

Thương Lan Yên không hỏi nữa. Doãn Nhã lén lút nghiêng mặt qua liếc nhìn, thấy nàng đã mở điện thoại di động lên bắt đầu tìm kiếm, không khỏi có chút vui mừng.

Đại phản diện đã thu hồi thất tình lục dục coi như không tệ, biết cái gì gọi là "cấp bách".

Phơi xong quần áo, Doãn Nhã lại dùng máy sấy thổi khô quần áo đã phơi hôm qua, xếp gọn gàng vào tủ quần áo. Để đề phòng vạn nhất, cô lại dán một miếng dán ấm bụng cho mình, sau đó liền ôm máy tính vùi mình trong chăn trên giường.

Lúc này Thương Lan Yên toàn bộ quá trình không hề đi theo. Sau khi nghe triệu chứng đau bụng kinh, nàng từ đầu đến cuối cầm điện thoại di động và liên tục chạm vào màn hình. Doãn Nhã vài lần nhìn nàng, đều thấy nàng đang cau mày.

Tranh thủ lúc lượng máu chảy ra còn chưa nhiều, Doãn Nhã bật máy tính lên, tranh thủ thời gian viết bài cập nhật hôm nay. Sau khi trao đổi với Thương Lan Yên, cô đã có ý tưởng mới cho kết cục. Chỉ là không biết bút lực của mình có chịu nổi không, nên cần bắt đầu mài bản thảo sớm hơn một chút.

Tuy nhiên nàng mới gõ được vài trăm chữ, đã ngửi thấy một mùi caramel. Doãn Nhã ban đầu nghĩ là từ bên ngoài bay vào, gần đây hình như có một hộ gia đình đặc biệt thích làm bánh ngọt, thỉnh thoảng sẽ có mùi vị truyền lên. Nhưng theo mùi caramel ngày càng đậm, cô cuối cùng cũng ý thức được có gì đó không đúng, vội vàng xuống giường lao ra khỏi phòng ngủ.

Mùi caramel từ phòng bếp truyền ra, còn kèm theo tiếng vù vù của máy hút mùi. Doãn Nhã tim đập thình thịch đi vào phòng bếp, thấy Thương Lan Yên đang điều khiển vài xúc tu linh lực, cạo qua cạo lại trong cái nồi mà cô thường dùng để nấu canh, không nhịn được tiến lại gần liếc nhìn.

...Trong nồi đen kịt một màu, ngửi mùi thì hẳn là canh gừng đường đỏ.

"Cô đang giúp tôi nấu canh sao?" Doãn Nhã vô thức hỏi.

"Nghe nói có thể xoa dịu đau bụng kinh." Giọng Thương Lan Yên vẫn bình tĩnh, bình tĩnh thu hồi xúc tu linh lực, như thể người vừa làm cháy canh không phải nàng.

"Cái này... Thật ra cũng không hữu hiệu đến mức đó đâu, uống nước nóng cũng có hiệu quả tương tự." Doãn Nhã lập tức dở khóc dở cười. "Tự tôi cần thì sẽ nấu thôi, cô cứ làm việc của cô là được."

Nồi bị dính chặt, Doãn Nhã thêm chút nước, nấu một lúc rồi rửa qua, sau đó mượn dòng nước chậm rãi cọ sạch lớp dính đen.

"Cô rốt cuộc đã đổ bao nhiêu đường đỏ vậy?" Thấy Thương Lan Yên còn đứng bên cạnh nhìn, nàng bất đắc dĩ hỏi. "Cái lớp dính này dày đến quá đáng rồi."

"Hình ảnh trong video canh đường đỏ trông dày như cao mà." Thương Lan Yên đường hoàng nói xong, còn mở hình ảnh mình tìm được cho cô xem.

"Đó là phản quang khi quay chụp tạo ra ảo giác cho cô thôi." Doãn Nhã thở dài, liếc mắt nhìn cái thớt gỗ còn hơn nửa miếng gừng: "Lượng gừng thì không quá nhiều, nhưng tôi thường không thích uống canh gừng có miếng gừng."

Đã đến nước này, sau khi rửa xong nồi, cô tiện thể làm mẫu cho Thương Lan Yên cách nấu canh gừng đường đỏ.

"Bị dính mưa hoặc cảm lạnh, cũng có thể uống canh này để đuổi ẩm khí." Doãn Nhã vừa mài gừng băm, vừa nói. "Trước đó tôi bị cảm lạnh, đã từng nấu một lần rồi."

Nói đến đây, cô liền nhớ lại nguyên nhân mình bị cảm lạnh sáng hôm đó, tâm trạng phức tạp bĩu môi, liếc mắt nhìn Thương Lan Yên. Cái lão yêu tinh này tám phần cũng nghĩ đến rồi, có lẽ là cảm thấy mình hôm đó làm quá đáng thật, nàng chọn giữ im lặng, hết sức chuyên chú chú ý đến những sợi gừng băm được tạo ra.

Doãn Nhã vội vàng đi mài bản thảo, cũng lười cùng nàng nhắc chuyện cũ. Bật bếp xong, đổ nước đun sôi, cho đường đỏ và gừng băm vào trước sau, trộn đều rồi múc ra, múc hai bát nóng hổi.

"Nồi dính rất khó rửa, đây là trừng phạt." cô đẩy một bát cho Thương Lan Yên, bắt chước giọng điệu của nàng, lạnh nhạt ra lệnh: "Uống hết đi."

Cô nhất định phải dùng gừng cay cái lão yêu tinh này một trận, để nàng nhớ lâu một chút, nếu không lần sau tám phần vẫn phải thấy cái nồi dính chặt!

Sát thủ nhà bếp nhất thời sảng khoái, nhưng dọn dẹp lại đau đầu là cô!

Cô nhìn thấy sự ngạc nhiên hiếm thấy trong mắt Thương Lan Yên, nhưng sự ngạc nhiên này chỉ thoáng qua. Sau đó Thương Lan Yên liền bưng cái chén lên, thổi một cái, đưa đến bên môi nhấp một miếng. Doãn Nhã khoanh hai tay trước ngực, thích thú quan sát sự biến đổi trong ánh mắt nàng.

Để trừng phạt lão yêu tinh, cô cố ý cho một lượng gừng băm được ví von là "lượng chết người". cô dường như đã phát hiện ra, khi Thương Lan Yên ăn hoặc uống thứ gì đó không thích, cả người sẽ "hóa đá" một lúc. Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ uống một ngụm nhỏ canh gừng, nàng liền giơ bát đứng cứng đờ tại chỗ.

Doãn Nhã đột nhiên cảm thấy, việc chi phối cường giả bằng những phương thức đơn giản như vậy, dường như cũng rất vui vẻ.

Tuy nhiên, điểm yếu của Thương Lan Yên thực sự quá ít, lại vì tu vi quá cao, không có nhu cầu gì về ăn uống, nếu cô chỉ chú ý đến việc hạ nguyên liệu vào đồ ăn, số lần thu được niềm vui sẽ đếm được trên đầu ngón tay.

Khi cô bắt đầu nghĩ những ý tưởng xấu, vô tình nhìn về phía ánh mắt Thương Lan Yên. Ánh mắt cô bất ngờ chạm vào ánh mắt của đối phương, ngay sau đó, cô liền dâng lên một cảm giác nguy cơ, như thể mọi suy nghĩ của mình đều bị nhìn thấu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro