Chương 4 Củ khoai lang lên mầm, còn tôi bắt đầu lên men

Sáng hôm sau, Tô Duyệt tỉnh dậy với cảm giác… mình không còn là chính mình nữa.

Lý do rất đơn giản:
Cô đang ngủ trong một chiếc giường king size, nệm cao cấp, ga trải màu xám tro, mùi hương tinh dầu dịu nhẹ—và ở đầu giường là một lọ hoa baby mới cắm, bên cạnh tờ giấy viết tay:

“Hoa thay lời chào buổi sáng. Ăn sáng lúc 7h30. – Lục Dao”

Tô Duyệt lật mặt tờ giấy, chờ xem có phải trò đùa gì không.
Không có.
Chữ viết rõ ràng, nghiêng nghiêng như gió xuân.

Hệ thống rít lên:

【Chết. Tôi lỡ cài nhầm kịch bản “vợ hiền tổng tài” cho nữ chính. Mới chương 4 mà đã cắm hoa rồi, cô tính sao?】

Tô Duyệt mặc quần áo đi ra phòng khách, vừa mở cửa thì thấy Lục Dao đang tập yoga.

Cảnh tượng đó không khác gì đòn chí mạng đối với một người vừa mới… nói dối rằng “tôi chỉ muốn trồng khoai lang sống đời yên ổn.”

Áo tập bó sát, đường cong lộ rõ, tóc được buộc cao lên một cách hoàn hảo.
Tư thế: hình chữ V ngược.

Tô Duyệt: “…”

【Gợi ý: Quay đầu là bờ. Quay lưng là… thấy rõ hơn.】

Cô lặng lẽ xoay người, quay lại phòng, đóng cửa.
Rồi mở điện thoại, search ngay:

“Làm sao để biết mình có đang bị nuôi không?”

Kết quả đầu tiên:

Nếu người đó thường xuyên chăm sóc bạn vô điều kiện, cho bạn ở nhà sang, tặng bạn đồ đắt tiền, nhắn tin hỏi han mỗi sáng – xin chúc mừng, bạn đã được nuôi thành công.

Tô Duyệt nghẹn họng, định trốn luôn trong chăn.

Nhưng rồi cửa gõ ba cái. Lục Dao lạnh nhạt đứng ngoài:

“Em dậy rồi sao? Tôi làm bánh trứng. Ra ăn đi.”

“…Ờ.”

Bữa sáng diễn ra trong sự căng thẳng nội tâm của một người từng là vai ác, giờ phải sống chung với người mình từng tát.

Còn người kia thì… thong thả ăn, thong thả nhìn.

Tô Duyệt cúi đầu ăn cháo, cảm thấy ánh mắt kia như đang quét laser đánh dấu.

“Em có thể sống thoải mái ở đây,” Lục Dao nói, ngữ điệu bình thản. “Nhưng tôi có một quy tắc.”

Tô Duyệt lập tức cảnh giác, thầm nghĩ: Tới rồi. Giao kèo người bao kẻ bị bao. Tới rồi.

“Không được đưa người lạ về nhà,” Lục Dao nói, “Và không được nói dối.”

Tô Duyệt gật đầu liên tục: “Được, tôi thề—à không, tôi hứa. Không nói dối. Tôi còn có thể viết bản cam kết!”

Lục Dao nhìn cô một lúc, gật đầu: “Tốt. Thế em định giải thích sao về việc tối qua gõ cửa phòng tôi rồi chạy mất?”

“…”

Tô Duyệt ho sặc.

【Flag bị phát hiện. Chết tôi rồi. Cô lỡ mộng du chưa?】

“À... cái đó... tôi... tôi đi tìm nhà vệ sinh, nhưng quên phòng mình ở đâu nên...”
“Phòng em ở đối diện mà?”

“…Tôi bị cận nhẹ?”

Lục Dao không nói gì. Nhưng khóe môi nhếch lên như đang cười.

“Vậy em có định làm gì khi đứng trước cửa tôi không?”
“Không ạ!” Tô Duyệt giơ hai tay đầu hàng, “Tôi chỉ là... định nói ngủ ngon! Nhưng thấy muộn rồi nên thôi! Tắt đèn tiết kiệm điện!”

“Vậy lần sau nếu em muốn nói gì,” Lục Dao đứng dậy, rót thêm sữa cho cô, “thì cứ nói. Tôi không phiền đâu.”

Tô Duyệt nuốt nước miếng. Cô cảm thấy nếu còn ở đây thêm một tuần nữa, mình sẽ bị “nuôi thuần” như một con thú cưng chỉ biết vẫy đuôi.

【Chính xác. Tình cảm kiểu “nuôi dưỡng âm thầm” đang tăng dần. Cô không nhận tiền, nhưng đã nhận... sữa và hoa baby. Nguy cơ: rơi vào bẫy cảm xúc!】

Tô Duyệt đứng dậy, tay siết nắm đấm: “Tôi sẽ đi xin việc!”

Lục Dao hơi ngạc nhiên: “Việc gì?”

“Việc chính đáng! Việc để nuôi thân! Tôi phải tự lập!”

Hôm đó, Tô Duyệt in một loạt CV, đến tiệm in gần nhà. Cô vừa ra khỏi cửa thì điện thoại đã reo. Là… Lục Dao.

“Tôi đã gửi hồ sơ của em đến một công ty con.”

“Cái gì cơ? Tôi chưa gửi hồ sơ mà?!”

“Không sao. Tôi có bản gốc. Trình Vũ lấy từ laptop em.”

Tô Duyệt chết lặng.
“Tôi bị theo dõi rồi.”

【Xin chúc mừng. Nữ chính đã phát động kỹ năng “chiếm hữu nhẹ”. Sắp tới là giai đoạn: “quản lý công khai – chiếm giữ hợp lý.”】


Khi chiều về, cô nhận được email từ công ty chi nhánh của tập đoàn Lục Dao.

Chức danh: Trợ lý quản lý dự án.
Nơi làm việc: Tòa nhà đối diện tập đoàn mẹ.
Lương: “Thỏa thuận nội bộ”.

Tô Duyệt chỉ muốn ngã ngửa.

Tòa nhà đối diện? Có khác nào mỗi ngày đi làm đều bị tia laser từ tầng 30 quét trúng đầu?

【Cô muốn tự lập, nhưng nữ chính muốn lập cô theo kiểu khác. Cuộc chiến đã bắt đầu rồi đấy. Chuẩn bị tinh thần.】

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt#tt