Chương 5

Tô Duyệt nhìn thư mời tuyển dụng mà cảm thấy mình như con chim sẻ được nhốt trong lồng mạ vàng, vừa muốn vỗ cánh bay, vừa sợ bay ra là… bị vặt lông nướng ăn.

【Xin lỗi, không phải chim sẻ. Cô là bồ câu đưa tim. Và người nhận là Lục Dao.】

“Biến.”

【Không biến. Tôi là hệ thống gắn chip, không có chân để biến.】


Sáng hôm sau, Tô Duyệt chính thức đi làm. Cô mặc chiếc sơ mi trắng là phẳng, quần tây xám, giày da nữ tử tế—không có củ khoai lang nào trong tay, không có sen đá, không có vẻ lơ ngơ nào.

Chỉ có… một túi bánh bao trong cặp. Vì “tự lập” phải bắt đầu bằng bữa sáng rẻ tiền.

Tòa nhà công ty con của tập đoàn Lục Dao không lớn, nhưng sang chảnh đến phát sáng. Nhân viên mặc vest thẳng thớm, gái xinh trai đẹp như show tuyển diễn viên.

Tô Duyệt vừa bước vào, đã nghe tiếng xì xào:

— “Cô ấy là ai vậy?”
— “Mới vào mà ngồi thẳng ghế dự án?”
— “Tôi nghe nói... được đích thân tổng giám đốc tập đoàn lớn gọi sang đấy.”

Tô Duyệt lập tức muốn chui xuống lỗ.

【Chào mừng cô đến với trò chơi: “Sống sót nơi công sở khi bạn là người tình tin đồn của sếp lớn”.】

Bàn làm việc của cô được đặt gần cửa sổ, bên cạnh là... một bình hoa baby giống hệt cái ở nhà. Có cả mảnh giấy:

“Tự lập không có nghĩa là không được chăm sóc. – LD”

Tô Duyệt đập trán lên bàn.

Buổi họp sáng đầu tiên, cô ngồi sau cùng, cố gắng co nhỏ bản thân.

Ai dè giám đốc chi nhánh, một người đàn ông mặt vuông chữ điền, mở họp xong là chỉ ngay về phía cô:

“Đây là trợ lý dự án mới – Tô Duyệt. Cô ấy sẽ phụ trách điều phối lịch họp nhóm A. Mọi người phối hợp nhé.”

Cả phòng quay lại nhìn cô.

Tô Duyệt cười kiểu ta vô tội mà, suýt đưa tay lên vẫy:
“Chào các đồng nghiệp, tôi chỉ đang sống sót thôi.”

Trưa.

Cô xuống căn tin ăn cơm, chọn phần cơm 25k với một đùi gà chiên mắm và canh rau ngót. Ngồi chưa ấm chỗ thì Trình Vũ xuất hiện, tay cầm hộp cơm Bento cao cấp.

“Cô Tô, đây là bữa trưa tổng giám đốc Lục gửi.”

“…”

Cô nhìn hộp cơm. Có cá hồi áp chảo, salad tươi, súp kem bí đỏ, tráng miệng là bánh mousse dâu.

【Cô ấy bảo cô thích vị dâu. Thế là đặt luôn loại mousse ngọt vừa.】

Tô Duyệt cố nhét cơm đùi gà vào mồm thật nhanh như kiểu mình chưa từng thấy cá hồi bao giờ.

“Cảm ơn,” cô nói. “Nhưng tôi ăn rồi. Thật đấy.”

Trình Vũ nhìn phần cơm 25k trước mặt cô như đang đánh giá… di sản thời kỳ đói kém hậu chiến tranh.

Anh ta gật đầu, để hộp bento lại, rồi đi.

Chiều hôm đó, đồng nghiệp trong công ty bắt đầu thì thầm.

— “Tổng giám đốc Lục đặt cơm cho người mới?”
— “Còn là loại có mousse dâu?”
— “Tôi làm mười năm cũng chưa từng được ăn mousse!”

Tô Duyệt bắt đầu thấy mặt mình muốn dính vào tường luôn.

【Nguy cơ tăng lên 50%. Giai đoạn “bao nuôi bán công khai” đã bắt đầu.】


Tối về nhà, cô thấy Lục Dao ngồi trong phòng khách, tay cầm laptop, vẫn mặc áo sơ mi trắng – chỉ tháo cúc cổ, tay áo xắn lên, lộ cổ tay trắng trẻo đeo đồng hồ cơ mạ bạc.

Một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến người ta muốn phạm quy.

Cô ấy ngẩng lên, hỏi thản nhiên:

“Em ăn trưa chưa?”

Tô Duyệt gật đầu.

“Ăn gì?”

“…Đùi gà chiên mắm.”

Lục Dao nhìn cô một lúc lâu. Rồi đặt laptop xuống bàn.
Giọng đều đều:

“Em biết là tôi không keo kiệt với em.”

“…Tôi biết.”

“Vậy tại sao vẫn chọn ăn phần 25 nghìn đó?”

“…Vì… tôi muốn sống đời giản dị, không dựa dẫm vào bất kỳ ai.”

Lục Dao đứng dậy, bước đến gần.
Khoảng cách chỉ còn vài bước.

“Không dựa dẫm?”
“…Vâng.”

Cô ấy cúi xuống sát tai Tô Duyệt, nói nhẹ như gió thoảng:
“Vậy em định khi nào mới dám ‘ở cạnh tôi cho đàng hoàng’?”

Tô Duyệt: “…”

【Cảnh báo. Giai đoạn: “tấn công chính diện” đã bắt đầu.】
【Đề nghị ký chủ chuẩn bị tâm lý cho tình huống: “bị yêu mà không được phép né.”】


Khi Tô Duyệt trốn vào phòng, cả người đỏ như cà chua, hệ thống vẫn chưa tha:

【Tôi xin lỗi. Nhưng lần này không phải cô bị nuôi. Mà là… cô đang dần bị cưới.】

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt#tt