Chương 12: Lê Vô Hồi
Việc ghi nhớ chu kỳ kinh nguyệt của Lê Vô Hồi đã từng là một thói quen quen thuộc với Khâu Nhất Nhiên của ba năm trước. Bởi vì Lê Vô Hồi tháng nào cũng đau bụng kinh.
Thế nên, Khâu Nhất Nhiên còn sợ ngày này đến gần hơn cả Lê Vô Hồi. Cô luôn tính toán ngày từ rất sớm.
Mùa hè, cô sẽ dọn sạch mọi viên đá trong tủ lạnh để Lê Vô Hồi không thể lén lút cho vào rượu, sau đó trộm rượu của nàng đổ đi và thay bằng nước nóng...
Mùa đông, cô sẽ lôi Lê Vô Hồi ra khỏi chăn, khi nàng còn nửa tỉnh nửa mê thì ép nàng uống nước gừng táo đỏ ấm nóng. Chỉ cần uống trước đó một tuần, tháng đó nàng sẽ không đau nhiều nữa...
Tất nhiên, cô không nghĩ những việc này đáng được ca ngợi. Cô tin rằng những hành động như vậy không hề hiếm gặp, mà bình thường đến mức bất kỳ ai đã từng yêu cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng điều cô không ngờ là thói quen này, tưởng chừng đã bị chôn vùi trong ký ức, lại bất ngờ trỗi dậy trong tâm trí cô.
"Chị có sao không?"
Sau một lúc im lặng, Khâu Nhất Nhiên chấp nhận sự thật này, và coi nó là một thói quen không tốt, cần phải vứt bỏ.
Trong khi Khâu Nhất Nhiên còn đang ngập ngừng, câu trả lời của Lê Vô Hồi lại vô cùng thẳng thắn:
"Nếu chị nói chị không sao, có phải em sẽ đi ngay lập tức không?"
Khâu Nhất Nhiên sững người, "Cái gì cơ?"
Lê Vô Hồi không lên tiếng. Hay nói đúng hơn là nàng không thể nói ra thêm bất cứ điều gì.
Nàng không ngờ Khâu Nhất Nhiên lại dễ dàng gọi nàng là "Lê Xuân Phong" đến thế. Và điều nàng càng không ngờ hơn là sau đó, cảm giác nàng nhận được không phải là sự thỏa mãn, mà là một sự trống rỗng, vô định.
Ngay cả bản thân nàng cũng không biết, rốt cuộc nàng muốn Khâu Nhất Nhiên đối xử với mình như thế nào để nàng có thể cảm thấy khá hơn một chút.
"Lê..." Rất lâu sau vẫn không đợi được câu trả lời, Khâu Nhất Nhiên lại cất tiếng. Tuy nhiên, cái tên không thích hợp đã nghẹn lại trong cổ họng. "Hay là để tôi đưa chị đến bệnh viện kiểm tra nhé?"
Cơn đau dạ dày đang cuộn trào của nàng hơi lắng xuống.
"Không cần," Lê Vô Hồi chống tay vào tường, lắc đầu một cách trống rỗng. "Sức khỏe của chị chị biết rõ, chưa đến mức phải đi bệnh viện."
"Chị..." Khâu Nhất Nhiên tiến lên một bước. Khoảnh khắc đó, cô rất muốn hỏi: "Vậy phải đến mức nào chị mới chịu đi bệnh viện?"
Nhưng rất nhanh, cô nhận ra câu hỏi đó quá gay gắt, không phù hợp với mối quan hệ hiện tại của họ. Cô đành phải dừng lại.
Từ góc độ của Lê Vô Hồi, nàng chỉ thấy được cái bóng của Khâu Nhất Nhiên, in trên tường. Cái bóng ấy nhỏ, dài, và rất gầy. Làm sao một người lại có thể trở nên gầy gò và nặng trĩu đến cả cái bóng cũng thay đổi như vậy? Nó giống như một khúc gỗ khô, không còn chút sức sống nào.
"Chị không sao," Lê Vô Hồi nói.
Nàng siết chặt chiếc khăn tay kẻ sọc xanh lá trong tay. Dù không dùng đến, nàng cũng không có ý định trả lại Khâu Nhất Nhiên.
Sau đó, nàng đi thẳng đến xe của Khâu Nhất Nhiên, ngồi vào ghế phụ. Qua cửa sổ xe mờ hơi, nàng lờ mờ nhìn Khâu Nhất Nhiên.
Khâu Nhất Nhiên chẳng biết phải làm sao. Cô im lặng bước tới, lên xe, cài dây an toàn, rồi không kìm được hỏi lại: "Chị chắc chắn không cần tôi đưa đi bệnh viện sao?"
"Đừng đưa chị đến bệnh viện," Lê Vô Hồi bác bỏ đề nghị của cô.
Khâu Nhất Nhiên lại cố gắng thuyết phục: "Nhưng chị như thế này..."
"Nhưng hôm nay là đêm Giáng sinh," Lê Vô Hồi ngắt lời cô. "Chị không muốn trải qua nó ở bệnh viện."
Nàng lẳng lặng nhìn Khâu Nhất Nhiên. Giọng nói nàng trong ánh đèn đường bên ngoài trở nên mông lung, hư ảo:
"Giờ đến cả yêu cầu nhỏ này em cũng không thể giúp chị sao?"
"Vậy ít nhất chị cũng không nên ở đây đón Giáng sinh. Chị nên ở Paris, ở nơi mà tôi không thể tới được", Khâu Nhất Nhiên lẽ ra đã nên nói như thế.
Nhưng khoảnh khắc ấy, Khâu Nhất Nhiên nhìn vào mắt Lê Vô Hồi. Cô không thể diễn tả được những gì có trong đó, có thể là nỗi hận ngày càng lớn, có thể là sự cô độc bơ vơ sau vô số lần bị ốm trong ba năm qua.
Dù là gì đi nữa, cô cũng không thể nói ra lời đó. Cô cụp mắt xuống và khẽ hỏi:
"Chị muốn đi đâu?"
"Không biết." Lê Vô Hồi lắc đầu. "Thông thường, vào ngày này, em sẽ làm gì?"
"Tôi?" Khâu Nhất Nhiên phản ứng chậm nửa nhịp. "Tôi chẳng làm gì cả. Hầu hết thời gian tôi đều lang thang trên đường, đón khách, tiễn khách, chẳng có gì khác biệt so với ngày thường."
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Thường là vậy," Khâu Nhất Nhiên nói. "Chẳng có gì đáng để ăn mừng. Hơn nữa, ở đây, Giáng sinh cũng không phải là ngày lễ của tất cả mọi người."
Sau khi rời Paris, đã có một khoảng thời gian trí nhớ cô trở nên cực kỳ tệ. Mỗi ngày mở mắt ra, cô thậm chí không nhớ mình đã trải qua ngày hôm đó ra sao, vậy thì làm sao còn tâm trí mà ăn mừng ngày lễ?
"Vậy thì cứ làm như vậy đi." Lê Vô Hồi đột nhiên nói.
"Cái gì?" Suy nghĩ của Khâu Nhất Nhiên bị cắt ngang.
Lê Vô Hồi không còn nhìn cô nữa, mà nhìn ra khung cảnh đường phố bên ngoài, ánh mắt rất đỗi tĩnh lặng.
Sau một lúc im lặng, nàng từ từ nói: "Hãy đi con đường mà em vẫn thường đi, làm những việc mà em vẫn thường làm."
Vì chị muốn biết.
. . .
Không biết Lê Vô Hồi muốn đi đâu, Khâu Nhất Nhiên cứ lái xe lang thang trên phố.
Trên xe, trạng thái của Lê Vô Hồi có vẻ tốt hơn lúc nãy, nàng không còn nôn khan hay tái mặt. Điều này khiến Khâu Nhất Nhiên cảm thấy yên tâm hơn.
Sau đó, cô lại nhớ ra một chuyện: "Tiền thuốc lần trước không đắt thế, tiền thưởng chị gửi nhiều quá."
"Vậy sao?" Lê Vô Hồi đáp. "Chị không rõ là bao nhiêu tiền."
"Lát nữa tôi sẽ đưa tiền mặt trả lại chị."
"Không cần đâu."
Tiền mặt, Khâu Nhất Nhiên nói rõ là muốn vạch ranh giới. Nhưng Khâu Nhất Nhiên muốn làm gì, Lê Vô Hồi đều không muốn để cô làm được. "Cứ coi như là tiền xe trả trước đi."
"Tiền xe trả trước?"
Lần đầu tiên nghe thấy cách nói này, Khâu Nhất Nhiên ngạc nhiên. Chẳng lẽ Lê Vô Hồi còn định đi xe của cô nhiều lần nữa sao?
Dù Lê Vô Hồi đã xuất hiện từ bốn tháng trước, nhưng lúc đó cô quá hoảng loạn, quá bối rối. Cô nghĩ rằng chỉ cần trút hết sự căm hận và trách móc, Lê Vô Hồi sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi đây.
Dù sao, việc cô đột ngột rời đi ngày đó cũng đã khiến Lê Vô Hồi rơi vào tình thế vô cùng khó xử.
Cô không ngờ rằng ba năm trôi qua, Lê Vô Hồi lại có ý định biến cô thành tài xế riêng của nàng.
Đúng lúc cô còn đang chần chừ, Lê Vô Hồi đột nhiên lên tiếng:
"Tôi muốn thử đến đó."
Khâu Nhất Nhiên giật mình, nhận ra ánh mắt của Lê Vô Hồi đang dừng lại ở tòa nhà cao nhất của Mãng thị.
Khi Khâu Nhất Nhiên lái xe đến dưới tòa nhà, màn hình quảng cáo đang chiếu đoạn phim mới nhất của Lê Vô Hồi về một hãng xe hơi. Cô đỗ xe, và vì phải đợi một lượt chiếu nữa, hai người họ cùng xuống xe.
Đây là một con phố kinh doanh đang được xây dựng, ngoài tòa nhà cao tầng kia, toàn bộ con phố được trang hoàng đậm chất Giáng sinh. Ở trung tâm, một cây thông Giáng sinh khổng lồ cao ba tầng được trang trí lộng lẫy bằng những hộp quà và đèn màu, có vẻ như đang chuẩn bị cho một sự kiện lớn.
Vừa xuống xe, trước khi kịp nhìn thấy quảng cáo của Lê Vô Hồi, hai người trẻ tuổi tiến đến, chỉ vào cây thông rực rỡ đối diện và cẩn thận hỏi:
"Xin lỗi, bạn có thể chụp giúp chúng tôi một tấm ảnh được không?"
Ống kính máy ảnh hướng về phía Khâu Nhất Nhiên.
Có lẽ vì vẻ mặt mệt mỏi của Lê Vô Hồi, cộng thêm việc nàng giấu nửa mặt trong lớp áo, trông có vẻ khó gần.
Trong đêm Giáng sinh ấm áp dưới ánh đèn đường, lời thỉnh cầu của đôi bạn trẻ này vô cùng bình thường. Họ nhìn Khâu Nhất Nhiên đầy mong đợi, có lẽ không ngờ rằng mình sẽ bị từ chối.
Nhưng Khâu Nhất Nhiên lại đứng sững lại trước yêu cầu đơn giản ấy. Cô nhìn chằm chằm chiếc máy ảnh màu đen đưa đến trước mặt, một chiếc máy ảnh phổ thông, nhãn hiệu bình thường.
Nhưng nó lại giống như vô số con côn trùng tích tụ lại, bò lổm ngổm trong tầm mắt cô, lan tràn đến từng kẽ ngón tay. Khâu Nhất Nhiên cố gắng cử động những ngón tay đã cứng đờ đến mức gần như run rẩy.
Để tâm đến Lê Vô Hồi đứng bên cạnh, cô không muốn thể hiện sự bất lực của mình. Khâu Nhất Nhiên đang định đưa tay ra đón lấy chiếc máy ảnh thì...
"Tôi..."
"Tôi chụp giúp cho."
Lê Vô Hồi đã nhanh hơn một bước, đón lấy chiếc máy ảnh. Khâu Nhất Nhiên còn chưa kịp kinh ngạc, Lê Vô Hồi đã giơ máy ảnh lên và nhanh chóng chụp vài tấm cho hai người đang đứng chờ. Sau đó, nàng còn hướng dẫn họ tạo dáng, chụp thêm mười mấy tấm nữa trong gió lạnh.
Khi xong việc, hai người trẻ vội vàng cảm ơn. Sau khi xem lại ảnh và rất hài lòng, họ cảm ơn Lê Vô Hồi lần nữa, rồi đề nghị:
"Hai bạn đứng đây cũng lâu rồi, có muốn chúng tôi chụp cho một tấm ảnh chung không?"
Ánh mắt của họ nhiệt tình và tò mò, lướt qua cả hai người.
Khâu Nhất Nhiên vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Nghe câu hỏi, cô buột miệng nói:
"Cảm ơn, không cần đâu."
Sau đó, cô liếc nhìn Lê Vô Hồi, người dường như không hề phản ứng với lời đề nghị đó. Im lặng một lát, cô nói thêm với đôi bạn trẻ vẫn đang hào hứng:
"Chúng tôi... không phải là mối quan hệ có thể chụp ảnh chung vào đêm Giáng sinh."
"Ồ... Thật đáng tiếc quá."
Đôi bạn trẻ dường như đã nhận ra điều gì đó, họ không nói gì thêm, chỉ cảm ơn lần nữa rồi rời đi.
Trên màn hình quảng cáo, vẫn chưa thấy mặt Lê Vô Hồi. Khâu Nhất Nhiên tựa người vào xe, vẫn còn kinh hãi về chuyện vừa xảy ra.
Thực tế, sau khi rời Paris, cô không còn cầm máy ảnh nữa.
Việc đầu tiên cô làm sau khi mua điện thoại mới là xóa ứng dụng máy ảnh. Mặc dù đã ba năm cô không thử chụp lại, nhưng cô vẫn không muốn mất mặt trước mặt Lê Vô Hồi.
Rồi cô nghe thấy Lê Vô Hồi bỗng nhiên bật cười không rõ lý do.
"Sao thế? Không ngờ bây giờ tôi chụp ảnh cho người khác lại được khen ngợi à?"
"...Không có."
Trước đây, khi Lê Vô Hồi chụp ảnh cho người khác, bố cục thường rất kỳ quặc. Những bức ảnh selfie mà nàng đăng lên mạng xã hội cũng hay bị chê bai, rằng chỉ có nàng mới có thể tìm ra được góc độ thứ 361 trong 360 độ.
Và giờ, khi chứng kiến kỹ năng chụp ảnh của Lê Vô Hồi đã thay đổi đến mức đáng kinh ngạc, Khâu Nhất Nhiên không hề cảm thấy tiếc nuối khi mình không thể tham gia vào quá trình ấy. Cô chỉ thành thật lắc đầu:
"Chẳng qua là cảm thấy chị cũng thay đổi rất nhiều."
Ánh sáng từ màn hình quảng cáo trên cao chảy tràn xuống, chiếu vào gương mặt Lê Vô Hồi, tạo thành một quầng sáng tinh tế. Nàng im lặng một lát rồi khẽ nói: "Lời này chẳng phải em đã từng nói sao? Con người thì luôn phải hướng về phía trước."
Khâu Nhất Nhiên không thể phủ nhận điều đó. Có lẽ, cô nên cảm thấy vui mừng vì điều đó. Trong suốt khoảng thời gian cô chìm đắm trong đau khổ, cô giống như một con tàu đắm bị chôn vùi dưới đáy biển, thất bại hoàn toàn.
Ít nhất, Lê Vô Hồi đã vực dậy được, gạt bỏ đi tất cả những gánh nặng tàn khốc, đi trên con đường mà nàng hằng mơ ước, và giành lấy tất cả những gì mình từng khao khát.
Màn hình quảng cáo cao hai mươi tầng lại một lần nữa sáng lên. Lần này, cuối cùng cũng là gương mặt của Lê Vô Hồi.
Nàng được tất cả những người đi ngang qua nhìn thấy, và thậm chí còn vô tình khắc sâu vào tâm trí họ. Không biết sau đêm nay, sẽ có bao nhiêu người nhớ đến cái tên Lê Vô Hồi?
Nhớ đến gương mặt đại diện toàn cầu của thương hiệu này: Lê Vô Hồi.
Khâu Nhất Nhiên nhìn hàng chữ ở góc dưới bên phải màn hình, suy nghĩ miên man.
Cô dời mắt khỏi màn hình và nhìn sang gương mặt nghiêng của Lê Vô Hồi. Dù lúc này sắc mặt nàng có chút tái nhợt, nàng vẫn chăm chú nhìn vào hình ảnh của chính mình trên màn hình quảng cáo, mắt không chớp, không hề có chút xao động.
Và rồi Khâu Nhất Nhiên chợt nhớ ra.
Đây là đoạn phim quảng cáo lần đầu tiên được công chiếu, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Lê Vô Hồi nhìn thấy.
Khâu Nhất Nhiên nhớ lại khoảnh khắc đêm Giáng sinh năm năm trước, khi Lê Vô Hồi đứng trên đỉnh cao và hét lên "Tôi muốn chinh phục Paris". Có lẽ đêm đó có sự bốc đồng, cũng có cả sự dối trá. Nhưng cô vẫn tin rằng, ít nhất vào giây phút đó, khao khát và mong chờ 100% mà cô thoáng thấy trong mắt nàng là thật.
Và đến tận bây giờ, cô vẫn có thể nhìn thấy những dấu hiệu của "100%" ấy trong mắt Lê Vô Hồi. Ngay cả khi chính nàng phủ nhận, cô vẫn không nghĩ là mình đã nhìn nhầm.
Đoạn phim quảng cáo kết thúc. Ánh sáng rực rỡ tắt dần, Lê Vô Hồi vẫn đứng đó, mắt không rời màn hình.
Khâu Nhất Nhiên là người dời mắt đi trước.
Khâu Nhất Nhiên nhận ra những bông tuyết đang rơi trên đường phố. Đêm Giáng sinh này vốn không có tuyết, trong cơn bàng hoàng, cô vô thức cất tiếng gọi: "Lê Vô..."
Nhưng rồi, giữa màn tuyết nhân tạo bay lả tả khắp trời, cô dừng lại. Thì ra, tuyết là giả. Và cô cũng không biết nên gọi Lê Vô Hồi bằng cái tên nào cho phù hợp nhất.
Lê Vô Hồi quay sang nhìn cô vì tiếng gọi đó. Có lẽ là hiệu ứng từ đoạn phim quảng cáo, lần này nàng không hề tỏ vẻ nghi vấn, chỉ im lặng nhìn cô.
Lưng Khâu Nhất Nhiên tựa vào xe, tê dại khiến cô không thể cử động. Sau một lúc đứng lặng, cô hít một hơi thật sâu, giải tỏa nỗi khó chịu đã đè nén bấy lâu, rồi nhẹ nhàng cười:
"Chị chán ghét cái tên Lê Vô Hồi đến vậy sao?"
Khâu Nhất Nhiên nhìn nàng, những bông tuyết trắng cứ thế rơi xuống giữa ánh mắt giao nhau của cả hai. Cô khẽ nói:
"Bởi vì là tôi đã đặt cho chị."
Lời của tác giả
Yep! Lê Vô Hồi - chính là Khâu Nhất Nhiên cô đã đặt tên đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro