Chương 13 này có tính không "Duyên phận không cạn"
Khi Sở Diệc Nặc cùng Dương Nhạc chạy tới phòng học, phòng đã chật ních người, nhìn lên là một biển đầu học sinh, nam sinh chiếm đa số.
"Thông báo nói hôm nay buổi thảo luận tiếng Anh chỉ có một lớp mà, sao lại đông vậy?" Sở Diệc Nặc nghi ngờ hỏi.
Dương Nhạc "hắc hắc" cười: "Ngươi không biết sao, nghe nói giáo viên tiếng Anh hôm nay là mỹ nữ lão sư được cả trường công nhận, còn là phó viện trưởng nữa! Ai mà chẳng muốn đến xem cơ chứ. Tiếc là chúng ta tới hơi muộn, mấy dãy bàn trước đã đầy hết, không thì có thể ngồi gần mà thưởng thức mỹ nữ rồi."
Hai cô đếm ngược, chọn được một bàn thứ ba, vừa đặt sách vở xuống thì tiếng chuông học vang lên, phòng học từ từ im lặng.
Không lâu sau, cửa phòng vang lên tiếng giày cao gót "lộc cộc...", thanh âm thanh thúy, vang vọng khắp phòng, khiến người ta như mê man.
Nam sinh trong phòng phát ra từng trận cười sung sướng, có thâm ý, Dương Nhạc cũng hưng phấn, vỗ bả vai Sở Diệc Nặc: "Một lát nữa phải xem cẩn thận, đừng bảo ta lừa dối ngươi!"
Sở Diệc Nặc chỉ lắc đầu, không quan tâm. Cô còn mệt mỏi sau chuyện hôm qua, lại giúp Lục Minh ổn định thương thế, nên bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi. Dương Nhạc thấy vậy sốt ruột, đẩy Sở Diệc Nặc một chút nhưng cô vẫn nằm yên, Dương Nhạc đành nhún vai chịu thua, nhìn về phía lão sư xinh đẹp.
"Bắt đầu bài học." Thanh âm lãnh lạnh mà êm tai từ bục giảng vang lên. Ngay lập tức phòng học náo nhiệt một lần nữa, nam sinh thì bàn tán khe khẽ.
Diệp Tịch Ngôn nhíu mày, quét mắt khắp phòng, nói: "Ta biết nhiều người chỉ tới nghe lén, ta không ngại, nhưng mong các ngươi giữ trật tự! Ai không thể thì mời ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng người khác!"
Một luồng lạnh băng trong lời nói khiến cả phòng học yên lặng. Diệp Tịch Ngôn mới mở đầu bài giảng, trình bày nội dung.
Hơn nửa tiết học trôi qua, chủ yếu kiến thức đã truyền đạt xong. Còn lại hơn mười phút, Diệp Tịch Ngôn muốn kiểm tra hiệu quả học tập của học sinh, nên chuẩn bị gọi một người lên trả lời. Khi quét sổ điểm danh, sắc mặt nàng hơi thay đổi, ánh mắt lóe lên chút tức giận. Trong sổ, tên một người khiến nàng bỗng nhiên khó chịu: "Tốt nhất không phải là ngươi..."
Cuối cùng, tầm mắt Diệp Tịch Ngôn dừng lại ở Sở Diệc Nặc: "Sở Diệc Nặc, lên trả lời câu hỏi này!"
Tiếng thở dài vang khắp phòng, nhiều học sinh tiếc nuối vì không phải họ. Nhìn thấy Sở Diệc Nặc còn đang hơi mơ màng, Dương Nhạc sốt ruột, đẩy nhẹ nàng vài cái, khiến Sở Diệc Nặc bật dậy: "Ngươi làm gì vậy? Êm đẹp ninh ta làm gì!"
"Khụ khụ... Lão sư bảo ngươi trả lời câu hỏi!" Dương Nhạc nhắc nhở.
Sở Diệc Nặc quay người, ngơ ngác nhìn bảng đen, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Diệp Tịch Ngôn ban đầu hơi bất ngờ, nhưng sau đó mừng rỡ: đúng là Sở Diệc Nặc! Nàng cười nhẹ, đôi mắt lạnh lùng nhưng xinh đẹp khiến các nam sinh dưới lớp rung động.
"Sở Diệc Nặc, đừng ngồi im nữa, mau trả lời câu hỏi!"
"Câu hỏi...?" Sở Diệc Nặc bối rối, quay sang Dương Nhạc hỏi: "Lão sư muốn ta trả lời câu hỏi gì?"
Dương Nhạc nhắm mắt thở dài, thực muốn tát nàng một cái: ngồi nhìn bảng lâu vậy mà không biết gì, đúng là đi vào cõi thần tiên mất rồi!
"Tan học!" Chuông vang lên đúng lúc, Diệp Tịch Ngôn lạnh lùng dứt khoát kết thúc giờ học, bỏ đi trong tiếng bước cao gót vang dội, để lại phòng học im lặng nhưng vẫn tràn đầy sự ám ảnh từ sắc đẹp của nàng.
Nam sinh thu sách vở, cười nói rời lớp. Dương Nhạc liếc Sở Diệc Nặc, thấy nàng tỉnh táo lại, trong lòng vừa buồn cười vừa tự hào: Tiểu Nặc cũng không tồi, dám làm mỹ nữ lạnh lùng này nổi giận.
"Buổi chiều không có tiết nào khác, về phòng ngủ thôi!" Dương Nhạc nói.
Sở Diệc Nặc hoàn toàn tỉnh táo, trong lòng vẫn còn suy nghĩ về buổi học tiếng Anh đầu tiên với lão sư – người đã khiến cô vừa kinh ngạc vừa cảm thấy duyên phận thật kỳ lạ. Hai người một trước một sau rời khỏi phòng học.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro