Chương 10


Mây tạnh tiễn chân, khúc cầm chưa dứt

Nàng ngẫm lại đoạn đối thoại vừa rồi, câu chữ như lưỡi kiếm bọc nhung. Lúc thì uyển chuyển như làn gió, lúc lại lạnh lùng không cho ai rút lui. Có chút gì đó... quen thuộc, nhưng không giống người nàng từng đọc qua trong tấu thư. Lại nhìn khí chất nàng ta bây giờ – rõ ràng không phải kiểu "thiếu niên cẩn trọng ít nói" như lời đồn.

Chẳng lẽ — có gì đó thay đổi?

Nàng vừa nghĩ, vừa vô thức chạm nhẹ vào tay áo, như muốn khắc ghi đoạn vừa rồi vào lòng.

Yến tiệc kéo dài thêm một khắc rồi dần tan. Khi mọi người lần lượt cáo lui, có người ngoái đầu lại, lặng lẽ nhìn bóng lưng Nhiếp chính Vương còn đứng trong ánh đèn lồng đỏ thẫm.

Từ tối nay, trong lòng không ít người đã thay đổi cách gọi người ấy — không còn là "Cảnh Giai Kỳ – nhi tử của tiên hoàng bất đắc chí", mà là "kẻ đủ sức ngồi chính điện, chỉ một câu đã khiến Tây Di nghẹn họng."

Mà chính giữa đêm ấy, dưới ánh trăng lấp ló qua màn mây, một giọng già nua khe khẽ nói với người đứng sau rèm:

"Tiểu tử này... khác trước quá rồi."

Phía sau tấm rèm, chỉ là một ánh mắt lóe lên, rồi lại vụt tắt như chưa từng hiện diện.
____

Trời thu Nam Uyên dịu nắng, gió nhẹ như đãi người phương xa. Trong vài ngày sứ đoàn Tây Di ở lại, triều đình bày đủ tiệc trà, tiệc hoa, săn bắn ngoài hoàng viên, thưởng vịnh trong lầu gác. Ấy vậy mà mỗi hoạt cảnh đều được sắp đặt khéo léo đến mức... chẳng ai thật sự vui nổi.

Y Thác, sau màn "đối ẩm sát cờ" đêm yến đầu tiên, ít khi còn nêu lời bàn chính sự. Kẻ ngoài nhìn vào tưởng y e ngại, nhưng Thúc Tư Kỳ biết rõ: hắn đang dò xét — không chỉ nàng, mà cả từng gương mặt trong triều.

Thúc Tư Kỳ vẫn mang dáng vẻ hững hờ. Nàng làm đúng phận chủ, không quá nhiệt tình cũng chẳng hờ hững. Nụ cười thì vẫn có, nhưng ánh mắt chẳng để ai níu lấy được quá ba hơi thở. Có lần, giữa buổi vịnh hoa, một nữ nhạc sư đàn sai một đoạn, nàng chỉ khẽ nhấc ngón gõ lên chén trà ba tiếng, rồi nhạc đổi liền. Y Thác chứng kiến, môi hơi mím, ánh nhìn cũng sâu thêm một tầng.

Tô Tĩnh Lam vẫn theo sát nàng như cái bóng. Nàng ghi nhớ kỹ từng món lễ vật Tây Di mang tới, thầm ghi chép cả những câu chuyện rượu chẳng ai để tâm. Nhưng trong lòng lại có chút không yên: Nhiếp chính Vương... càng lúc càng không giống như trước.

Ba hôm trôi qua, mây thu quét sạch, sứ đoàn đến ngày khởi hành.

Sáng ấy, trời trong như ngọc. Từ xa, tiếng trống cung vang từng hồi chậm rãi, đưa tiễn khách quý.

Ngoài cửa thành Nam Viên, một hàng dài quan viên cùng binh lính nghi trượng dàn thành hai bên. Y Thác và tùy tùng cưỡi ngựa chậm rãi tiến ra, áo choàng xanh lam tung bay theo gió. Hắn vẫn giữ dáng cao ngạo, nhưng khóe mắt lại vô thức liếc về phía bóng người đứng đầu trên bậc tam cấp: Thúc Tư Kỳ – áo bào đen thẫm, đứng giữa trời thu như một nét mực lạnh.

"Chuyến đi này, quả là... mở rộng tầm mắt." – Y Thác cười, ghìm cương ngựa lại.

Thúc Tư Kỳ chắp tay sau lưng, ánh mắt như hồ thu, phản chiếu nét kiêu ngạo của hắn:

"Nam Uyên địa phận nhỏ, phong cảnh bình thường. Là do sứ giả mắt sáng lòng rộng, mới thấy được cảnh hay điều lạ."

Y Thác khẽ nhếch môi. Mỗi câu của người kia, vẫn như gảy dây đàn, không gảy thì thôi, gảy một tiếng là không kẻ nào gảy lại được.

Tô Tĩnh Lam đứng bên, lặng nhìn từ nãy. Nàng bỗng nhận ra một điều: tên Y Thác này, từ đầu đến cuối đều giữ thế "dò" – mà càng dò, càng bị áp.

Bên hông Thúc Tư Kỳ khẽ đung đưa túi gấm nhỏ — món lễ mọn mà Tây Di tặng riêng nàng mấy hôm trước. Nàng chẳng mở, cũng chẳng từ chối, chỉ bảo người giữ đó để "ghi nhận tình hữu nghị". Y Thác nhìn túi gấm một thoáng, rồi chuyển ánh mắt đi.

Hắn chắp tay, cúi người trước triều thần:
"Tây Di chúng ta ghi khắc ân tình. Mong lần sau gặp lại, sẽ là trong ngày lành, gió xuôi, chẳng vướng nỗi sầu nhân gian."

Thúc Tư Kỳ vẫn chưa lên tiếng. Chỉ khi Y Thác đã xoay ngựa, chuẩn bị thúc roi, nàng mới nhẹ nhàng mở lời:

"Có câu cổ ngữ của quý quốc – 'ngựa đi nghìn dặm, cũng phải ngoái đầu ba lần'."

Y Thác nhướng mày, mỉm cười:
"Chẳng hay Vương gia định nói...?"

Nàng nghiêng đầu:
"Đừng quên ngoái đầu khi ra khỏi đất Nam Uyên. Bằng không, chẳng biết lúc nào bỗng dưng ngựa hụt chân, lạc mất phương."

Không khí thoáng chùng lại. Nhưng rồi Y Thác bật cười ha hả, gật đầu như chấp nhận thua một ván cờ:

"Sẽ nhớ."

Nói rồi, hắn giơ tay vẫy một vòng, đoàn sứ lập tức thúc ngựa tiến về cổng thành. Lá cờ Tây Di phần phật giữa gió.

Chờ bóng lưng hắn khuất hẳn, tiếng trống dứt. Thúc Tư Kỳ xoay người, gật nhẹ một cái với các quan, rồi không nói gì thêm, thẳng bước trở vào.

Triều thần lục tục lui theo, chỉ có Tô Tĩnh Lam vẫn đứng nguyên, mắt nhìn về phía xa.

Có thứ gì đó trong lòng nàng vừa chuyển động. Không hẳn là nghi ngờ. Mà giống như — muốn chạm đến một lớp sương mù nào đó, nhưng sợ khi giơ tay ra, thứ hiện ra lại quá thật.

Nàng khẽ hít một hơi.

Cảnh Giai Kỳ... rốt cuộc là người thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro