Chương 106


Mật thất



Gió lạnh thổi vù qua hậu viện, quét sạch dấu máu chưa kịp khô.

Sau khi A Dương bám trụ chân Lạc Trầm, Lôi Phong và lão Vệ không chút chần chừ mà lập tức rút lui. Nhưng không ngờ vẫn có hai kẻ Đông Doanh lọt lưới, đuổi sát phía sau.

Chỉ trong chớp mắt, Lôi Phong đã xoay người chém ngược lại, lưỡi đao sắc lạnh xé gió rít lên. Máu nóng phun ra nhuộm đỏ cả góc viện.

Chặt gãy đường lui của đối phương xong, hắn cùng lão Vệ tiếp tục chạy băng qua hành lang hẹp, thẳng về cuối vườn sau.

Bức tường đá hiện ra như đường cùng.

Lôi Phong còn chưa kịp lên tiếng, lão Vệ đã tiến sát, đưa tay chạm vào kẽ hở rất nhỏ giữa hai phiến đá. Chỉ một động tác nhanh như chớp, một khe hẹp vừa đủ một người lách mình mở ra.

"Vào." — Lão thấp giọng.

Nhưng khi Lôi Phong định bước theo thì phát hiện lão không đi cùng, mà lại chuyển bước sang bên trái, dừng trước một chiếc tủ gỗ nhìn chẳng có gì nổi bật.

Ngay khi Lôi Phong còn chưa hiểu dụng ý, lão đã đẩy nhẹ một ngăn tủ nhỏ... chỉ là tường.

Lúc ấy, phần tường phía sau khe gạch bỗng tách ra, để lộ một lối đi đen ngòm, lạnh lẽo như địa đạo chôn sâu dưới lòng đất.

Lôi Phong có chút kinh ngạc.

Dù từng nghe qua vài nơi xây mật thất, nhưng thiết kế kín kẽ đến thế... thì quả thật vượt quá thường nhân.

"Đi thôi." — Giọng lão Vệ vẫn bình tĩnh, như thể đã bước trên con đường này hàng trăm lần.

Hai người lách mình vào đường hầm, lối đi phía sau liền được cơ quan đóng kín, cả thế gian như nuốt trọn họ trong bóng tối.

Chỉ sau khi đi thêm một đoạn, lão Vệ mới thấp giọng:
"Giờ thì an toàn rồi."

Lôi Phong như trút được gánh nặng, khẽ thở ra, bước chân cũng nhẹ đi vài phần.

Một thoáng yên lặng.

Nhưng rồi ký ức trận chiến lại tràn về. Lôi Phong bất giác nhíu mày, bật ra một câu thô tục rất nhỏ.

Lão Vệ nghe thấy, bật cười hừ hừ:

"Nhìn mặt ngươi khi nãy, hẳn là đoán ra hắn là nội gian rồi?"

Lôi Phong khẽ gật:

"Ừ."

Lão Vệ lại hỏi, giọng nửa giễu nửa thật:

"Vậy vì sao đã biết hắn là phản đồ... còn muốn mang theo? Không lẽ ngươi trông chờ hắn vào phút chót sẽ hồi tâm chuyển ý?"

Lôi Phong lắc đầu, trả lời gọn lỏn:

"Thử. Ta chỉ muốn thử xem... hắn là người của phe nào. Giờ xem ra — là cao tầng Đông Doanh rồi."

Lão Vệ sải bước đi tiếp, tiếng giày va vào nền đá phát ra âm thanh trầm thấp.

"Ta liền biết lũ chó má Đông Doanh sẽ không dễ bỏ qua chuyện năm đó."

Lôi Phong hơi nghiêng đầu nhìn bóng lão:

"Lão... cũng biết về bọn chúng?"

Lão chỉ khẽ "ừ" một tiếng, không che giấu chút sát khí nào:

"Không đội trời chung là đằng khác."

Dù đi trong bóng tối, Lôi Phong cũng cảm nhận được lão không có ý nói thêm. Hắn đành im lặng, chờ dịp khác khai thác sâu hơn.

Hắn chuyển ánh mắt nhìn kỹ đường hầm quanh mình.

Trong không gian tối tăm lạnh lẽo, chỉ có tiếng bước chân xen lẫn tiếng gió rít khe khẽ. Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là... lão Vệ đi cứ như ở nhà, thản nhiên, thong dong, không chút do dự.

Đang suy nghĩ, thì lão dừng lại.

Ngón tay thô ráp sờ soạng dọc theo vách đá, đến khi chạm vào một chỗ lồi nhẹ thì "tách" một tiếng vang lên.

Ánh sáng ngọn nến bỗng bùng lên nơi đầu lão.

Lôi Phong hơi nheo mắt vì sáng, khẽ hỏi:

"Rốt cuộc... đường hầm này là ai thiết kế vậy?"

Lão Vệ nhìn ánh lửa chập chờn, chậm rãi đáp:

"Là bọn ta xây từ rất nhiều năm trước... Nhưng người thiết kế nó... lại không ở đây."

Câu cuối lão nói rất nhẹ. Nhưng chẳng hiểu sao, Lôi Phong lại nghe không rõ là trầm buồn... hay tiếc nuối.

Đi thêm một đoạn, trong lòng hắn như có sợi dây bật lên — hắn còn có việc quan trọng hơn phải hỏi rõ.

"Tiên đế còn tại vị... lão rõ ràng là trọng thần. Vì sao lại bị giáng chức, trị tội? Lão là người của Nam Uyên... hay là..."

Hắn dừng một nhịp, rồi lạnh giọng dứt khoát:

"Nguyên Lăng?"

Chữ "Nguyên Lăng" hắn cắn rất nặng, không giống một câu hỏi... mà như ép khai.

Lão Vệ đi chậm lại.

Trong bóng tối, một khoảng im lặng đè nặng. Rất lâu, lão mới cất lời:

"Năm đó... ta điều tra Đông Doanh. Nhưng điều khiến ta không ngờ, là nội bộ triều đình Nam Uyên cũng bị một sợi dây vô hình thao túng, cùng bọn chúng cấu kết."

Nói đến đây, giọng lão dần trầm hơn:

"Ta cứ lần theo manh mối mà đào sâu, ai ngờ... càng tra càng lòi ra những thứ kinh thiên động địa. Trong đó có cả vụ diệt môn Tô gia."

Lão cười khẩy, tiếng cười chát chúa như rơi giữa vực sâu:

"Hóa ra Nam Uyên... cũng chẳng hơn gì. Thối nát từ gốc. Giòi bọ sinh từ chính xương tủy mình."

Lôi Phong không chen lời. Lão vẫn nói tiếp, như kể một câu chuyện rất cũ:

"Tiên đế phát hiện ta nhúng tay quá sâu vào chính sự... liền hạ lệnh cấm tuyệt. Nhưng ngươi nghĩ... ta có thể nghe sao?"

Nói đến đây, lão cười to — không hẳn cuồng nộ, mà như ngang ngược coi trời bằng vung:

"Mất mạng ta còn không sợ, huống chi là một cái lệnh cấm!"

Rồi giọng lão lại trầm xuống:

"Ta vẫn tiếp tục điều tra. Kết quả... bị mật báo. Khiến tiên đế giận dữ, giáng chức, loại khỏi triều cục."

Lôi Phong khẽ nhíu mày:

"Vậy còn gia quyến?"

Lão Vệ đi phía trước, giơ ngọn nến soi đường, chậm rãi nói như không:

"Gia quyến gì chứ... vốn dĩ ngay từ đầu... đã không có."

Một khoảng yên lặng ngắn.

Giọng lão khẽ hạ:

"Đến cả sử sách hẳn là ghi ta đã chết đi? cũng là do tiên đế sắp xếp. Chỉ là hắn... không muốn ta điều tra triều đình của chính hắn nữa. Cũng thế... ai lại muốn ngoại nhân đào lên gốc rễ của chính mình chứ?"

Lôi Phong lặng lẽ gật đầu.

Chỉ một câu như thế... đã đủ khiến bao khúc mắc trong lòng hắn dần sáng rõ.

Cả hai không nói thêm gì nữa. Đường hầm vẫn kéo dài trong tĩnh mịch như nuốt trọn thời gian. Chỉ còn ánh nến leo lét trên tay lão Vệ là bằng chứng họ vẫn đang đi tiếp — dẫu chẳng rõ điểm đến ở đâu.

Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng hai người cũng chịu không nổi mà dừng lại nghỉ chân bên một gờ đá nhô ra bên vách.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro