Chương 107
Khe nứt sự thật
Lão Vệ đặt nến sang bên, lôi từ trong ngực áo ra một tay nải nhỏ.
Soạt — miệng túi mở ra, bên trong là mấy gói lương khô gói bằng lá sen khô và một bầu nước da cũ kỹ.
Lôi Phong nhìn cảnh ấy, sắc mặt nhất thời không kìm được mà hơi co rút:
"Vì cái gì trong người lão... lại có sẵn mấy thứ này?"
Lão Vệ ung dung như đang ngồi hóng gió giữa sân đình, khẽ cười hề hề, ngón tay nhón một miếng lương khô bỏ vào miệng nhai giòn tan:
"Tập vợt nhiều lần... liền quen tay quen chân thôi mà."
Giọng điệu như thể đây là chuyện thường nhật không đáng nhắc đến.
Lôi Phong không nói gì nữa, biểu tình trên mặt giống như sắp nứt ra đến nơi. Hắn co rút khoé môi, một tay đỡ trán, cắn răng hít sâu:
"...Lão thật sự quá thản nhiên."
Lão Vệ vẫn nhai rôm rốp, còn đưa bầu nước ra lắc lắc mời hắn, cười mà như không:
"Chính là nhờ cái thản nhiên này... mà ta còn sống tới giờ a."
Ngồi nghỉ một hồi, gió trong đường hầm thoảng qua mang theo làn ẩm lạnh, chỉ có ánh nến lập lòe còn le lói.
Lôi Phong chống khuỷu tay lên đầu gối, ánh mắt dường như lơ đãng mà lại như không, khẽ cất giọng:
"Vì cái gì... lão lại kể cho ta nghe nhiều như vậy? Không sợ ta phản giống tên kia sao?"
Lão Vệ đang bẻ đôi miếng lương khô, đầu ngẩng lên một chút, vuốt râu cười nhẹ như chẳng để tâm:
"Bởi vì ta tin tưởng ngươi a."
Lôi Phong khựng lại, hơi ngẩn người, không ngờ lại nhận được một câu trả lời nhẹ hẫng như vậy. Nàng cười khẽ, giọng mang chút trêu chọc:
"Biết đâu đi đến cuối đường hầm này, đợi lão phía trước là người của ta đã mai phục sẵn."
Lão Vệ không để ý đến lời đùa của hắn, chỉ cười, đôi mắt nheo lại phản chiếu ánh lửa mờ mờ:
"Ta từ trước đến nay chỉ tin những gì mắt thấy tai nghe."
Một thoáng im lặng thoáng qua, không khí chợt chùng xuống.
Hồi ức chậm rãi tràn về—
Khi ấy, trong lúc hỗn loạn giữa trận đánh, A Dương quăng khói mù, cố ý cầm chân Lạc Trầm, còn lão Vệ thì lặng lẽ bắt lấy tay Lôi Phong. Khi ấy hẳn là hắn còn tưởng lão định kéo mình đi trốn. Nhưng sự thật không phải như vậy.
Ngay khoảnh khắc ngón tay lão chạm đến kinh mạch nơi cổ tay Lôi Phong, sát ý bộc phát. Lão định phế hắn trước, rồi tiện thể trừ luôn cả Lạc Trầm — vì cho rằng cả hai đều là phản tặc.
Nhưng rồi...
Đúng lúc đó, lão khựng lại.
Bàn tay vốn tràn đầy sát khí đột nhiên dừng giữa không trung.
Lão Vệ nhìn sâu vào người kia, rồi mới thay đổi quyết định — kéo hắn chạy trốn vào mật đạo.
Ký ức dứt đoạn.
Lão Vệ ngẩng đầu nhìn Lôi Phong, ánh mắt trầm ổn mà rắn rỏi, như đá xanh trải qua gió tuyết năm dài:
"Cho dù ngươi có cải trang tinh vi đến mấy, đến mức khiến cả thiên hạ đều bị lừa... thì mạch tượng trên người ngươi, lại không thể giấu được."
Lôi Phong khẽ khựng.
Một thoáng im lặng như nuốt trọn không gian. Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng chưa kịp thốt thành lời, thanh âm già nua kia lại chậm rãi vang lên, từng chữ như đinh đóng cột:
"Ta nhận ra... ngươi là thân nữ nhi."
Lúc ấy, ánh mắt lão thẳng tắp không né tránh, nhìn vào hắn như muốn xé toạc tất cả vỏ bọc bọc ngoài. Bên trong ánh sáng chập chờn của ngọn nến, vẻ mặt Lôi Phong thoáng chấn động, sắc máu trên môi cũng như tan đi. Hắn cứng đờ, cả người như bị đóng băng, đôi tay giấu dưới tay áo khẽ run lên một nhịp.
Lão Vệ thở dài, nhưng trong mắt không hề có tiếc nuối — chỉ có xác tín:
"Một nữ tử có thể đường hoàng cầm tín vật của ta, lại dám vượt ngàn dặm không từ hiểm nguy, một lòng tìm đến Kha Lạc... người đó, chỉ có một."
Lời đến đây, lão ngừng lại, tựa như để dồn sức vào câu nói kế tiếp. Giọng trầm xuống, mắt nheo lại, từng chữ bật ra khỏi miệng như mũi tên xuyên thẳng chân tướng:
"—Ngươi là người mà chúng ta vẫn luôn chờ đợi... hậu duệ của Nguyên Lăng Vương hậu."
Cái tên ấy — như tiếng sấm giữa trời quang.
Lôi Phong— không, nên gọi là Thúc Tư Kỳ— cả người chấn động. Cảm giác như có thứ gì đó vỡ tung trong lòng ngực. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thân thể vẫn bất giác run lên. Sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
Và rồi...
Lão Vệ đột ngột quỳ xuống một gối, tay chắp trước ngực, giọng trầm kính mà dõng dạc:
"Vi thần, Ngự Vũ Thống — Vệ Trọng Khang, xin được diện kiến... Nguyên Kỳ điện hạ."
Tiếng nói vang vọng trong đường hầm ẩm lạnh như dội lại từ thời xa xưa.
Thúc Tư Kỳ trụ không nổi, cả người nghiêng về phía trước, ngã xuống. May mắn lão Vệ đã kịp đưa tay đỡ lấy, giọng khẩn thiết:
"Điện hạ..."
Nàng khẽ cắn môi, môi run rẩy, giọng nghẹn lại:
"Vì... vì cái gì lão dám khẳng định, người ấy... là ta?"
Nàng hỏi thế, nhưng sâu trong lòng lại như có hàng trăm sợi tơ lặng lẽ nối lại. Những giấc mộng rối loạn, những nỗi hoài nghi bấy lâu... từng chút một kết thành một sự thật khiến nàng không thể quay lưng.
Nàng thì thầm như nói với chính mình:
"Cho nên... trong bức thư đầu tiên lão gửi ta... hai chữ 'điện hạ'... không phải là gọi ta với tư cách Nhiếp chính vương... mà là..."
Vệ Trọng Khang nhìn nàng, gật đầu một cách trịnh trọng:
"Mà là — Nguyên Kỳ điện hạ."
Trong đường hầm sâu hun hút, chỉ có ngọn nến leo lét lay động theo từng hơi thở, chiếu lên vách đá những bóng người chập chờn như ký ức vùi lấp đã lâu đang dần sống dậy.
Thúc Tư Kỳ siết chặt tay áo, lòng rối như tơ vò. Bao năm sống với một thân phận không phải của mình, Cảnh Giai Kỳ chưa từng nghi ngờ quá khứ, mà nàng Thúc Tư Kỳ... cũng chưa từng.
Nàng không trả lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu, vai khẽ run.
Vệ Trọng Khang vẫn quỳ, không hối thúc, cũng không nói thêm lời nào. Sự kính trọng trong ánh mắt lão, là dành cho dòng máu đã từng làm rung chuyển cả cửu châu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro