Chương 108
Phía cuối cùng địa đạo
Một lúc lâu, Thúc Tư Kỳ mới lên tiếng, giọng trầm thấp:
"Chuyện này... quá đột ngột. Ta cần thời gian."
Lão gật đầu: "Điện hạ muốn im lặng, thần liền im lặng. Muốn điều tra, thần sẽ vì người mà đào cả thiên địa."
Thúc Tư Kỳ không đáp, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại nơi con đường hẹp phía trước, sâu hun hút như tương lai chưa rõ hình hài.
Nàng thở chậm một hơi, đứng thẳng lưng, giọng nói khẽ khàng nhưng cứng rắn:
"Đi thôi. Trước mắt... ta vẫn là Cảnh Giai Kỳ."
____
Bọn họ không biết đã đi bao lâu.
Trong đường hầm tối mịt, tiếng bước chân hai người vang vọng lặng lẽ, thỉnh thoảng vọng lại từng hồi mơ hồ như tiếng gọi từ thời xa xưa. Không gian chật hẹp, ẩm ướt, nhưng Thúc Tư Kỳ không mở miệng đòi nghỉ lấy một lần. Nàng chỉ im lặng bước đi, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng ánh mắt đã bắt đầu tĩnh định trở lại.
Lão Vệ đi bên cạnh, vừa thắp đuốc, vừa nói, giọng đều đều như nước chảy ngầm:
"Những năm qua, thần vẫn luôn ở đây. Âm thầm quan sát kinh thành, điều tra manh mối của Đông Doanh. Quan trọng hơn cả... là bảo hộ người."
Thúc Tư Kỳ khẽ liếc sang, ánh mắt hơi chùng xuống: "Bảo hộ ta?"
Lão gật đầu, giọng khẽ, nhưng từng lời như đá đập vào lòng nàng:
"Chỉ cần người rơi vào cảnh cận kề sinh tử, dù phải trả giá bằng toàn bộ mạng sống, người của ta... cũng sẽ lập tức ra tay."
Nàng siết nhẹ tay thành nắm đấm, nơi đáy lòng như có sóng ngầm dậy lên, không rõ là cảm động hay là bi ai.
"Còn A Dương," lão tiếp tục, "hắn tên thật là Chu Dương — đích nhi tử của Tả Kỵ Tướng Quân— Nguyên Lăng năm xưa. Hắn kế thừa phụ thân, kỳ tài binh pháp, thiện chiến vô song, là một trong những hộ vệ thân cận nhất của Vương hậu."
"Thảo nào..." nàng lẩm bẩm, "hắn đơn thân đối chiến gần mười tên Đông Doanh mà vẫn không chút sợ sệt..."
Lão Vệ khẽ gật, cười thở dài: "Đáng tiếc hắn thay cha mang trọng trách. Phải cùng ta giả dạng phụ tử bao năm, chịu khổ chịu thiệt, một chữ không than."
Đoạn đường dường như thêm tối hơn. Không gian im lặng bao trùm trong chốc lát, chỉ còn tiếng lửa đuốc thiêu đốt nho nhỏ vang lên, như xé rách lớp thời gian phủ mờ quá khứ.
Lão lại kể tiếp — đêm hoàng cung Nguyên Lăng bị tập kích. Giọng kể trầm xuống, rít từng kẽ răng như muốn nghiền nát.
"Khi hoàng cung bị đột kích, không ai hay biết. Càng tàn khốc hơn là... Thống Lĩnh Quân khi ấy vốn dĩ chỉ trấn giữ các trọng điện. Những lối còn lại, gần như trống rỗng."
Giọng lão nặng nề:
"Khi thích khách giết vào, chúng ta... đã không kịp trở tay."
Thúc Tư Kỳ không chen lời, nàng lặng lẽ nghe.
Lão Vệ nhíu mày thật chặt, gằn từng chữ như cố ép những hồi ức rỉ máu ra ngoài:
"Ta... không biết. Ta — một Vệ Trọng Khang luôn dõi theo từng mạch triều cục — khi ấy lại không hề hay biết."
"Vì sao?" nàng hỏi, giọng nhẹ như gió, nhưng ánh mắt như lưỡi kiếm.
Lão hít sâu: "Bởi vì đêm đó, Quốc Sư triệu thần tới Kỳ Dương điện — tẩm điện của người."
Nàng ngẩng đầu, nhíu mày: "Để làm gì?"
Lão Vệ lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ băn khoăn suốt mấy chục năm chưa từng tan:
"Thần không rõ. Hắn không nói, chỉ phái người tới nói một câu duy nhất: 'Phải đến đó, ngay trong đêm nay.'"
"Và rồi," lão siết chặt tay cầm đuốc, giọng khẽ run, "ngay khi thần đặt chân tới trước Kỳ Dương điện, phía đông thành... bắt đầu nổi lửa. Tiếng kêu la vang vọng khắp cung thành."
Thúc Tư Kỳ đứng khựng lại, tay nắm vách đá. Giọng nàng run rẩy: "Sau đó... lão mang ta đi?"
Lão gật mạnh, trong mắt đã ươn ướt mà không để rơi một giọt:
"Phải. Khi ấy thần đã giết ra được nửa đường máu, nhưng rồi..."
Lão hạ thấp giọng, từng chữ nức nghẹn:
"Vương thượng ngăn ta lại. Ngài không cho ta tiếp tục tiến vào sâu, không cho ta chống lại. Ngài... chỉ hạ một đạo thánh chỉ: bằng mọi giá, phải hộ giá điện hạ rời khỏi hoàng thành."
Bên trong lồng ngực Thúc Tư Kỳ như có thứ gì đó rạn vỡ. Nàng dựa vào vách đá, hít vào một hơi thật sâu để trấn định.
Lão Vệ vẫn nói, dường như sợ nếu im lặng, mọi thứ sẽ trôi tuột đi:
"Chỉ là... thần không hiểu... Quốc Sư vì sao biết sẽ xảy ra chuyện. Vì sao phải triệu thần đến. Vì sao hắn bình tĩnh đến vậy."
Một lúc sau, khi hơi thở nàng đã bình ổn trở lại, giọng nói trầm khàn vang lên: "Quốc Sư... giờ ở đâu?"
Lão im lặng một khắc, rồi nhoẻn miệng cười mà không thật sự vui vẻ.
"Điện hạ muốn gặp hắn sao? Không xa đâu..."
Vệ Trọng Khang vừa nói, vừa chậm rãi bước tiếp. Thúc Tư Kỳ theo sau, lúc này mới nhận ra — nhiệt độ trong hầm thay đổi. Càng đi càng lạnh.
Nàng nhíu mày: "Vì cái gì càng đi... càng lạnh?"
Lão Vệ dừng lại, xoay người, ánh mắt sắc như gió tuyết. Trong tay lão, ngọn đuốc run lên một cái, soi rọi ra phía trước — nơi ánh sáng nhàn nhạt le lói.
"Bởi vì..." lão cười nhẹ, chậm rãi nhả từng chữ, "đầu ra của mật đạo này..."
Ngừng một nhịp, giọng lão trầm xuống, như sấm vọng đáy sâu:
"...chính là Mạc Bắc."
Nghe đến đó, Thúc Tư Kỳ nhất thời không kịp phản ứng. Trước mắt nàng, tia sáng phía cuối hầm như bùng lên. Ánh sáng lạnh như băng tuyết chiếu rọi vào đáy mắt nàng, phơi bày ra một thế giới xa xăm — khắc nghiệt, bí ẩn, và tuyệt đối không dễ đối mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro