Chương 117



Đêm Dài Dưới Ánh Trăng Phương Bắc




Trăng phương Bắc không sáng như trăng ở phía Nam. Ánh bạc len qua cửa sổ chỉ đủ soi mờ nét gỗ cũ và mảnh vải bông phủ ngang giường.

Gió về đêm rít gào, luồn qua từng kẽ vách như có ai đang thì thầm ở đầu hồi cuối hiên. Nhưng cơn gió ấy không để gọi tuyết về, mà chỉ quẩn quanh như lòng người trăn trở mãi chưa thôi.

Thúc Tư Kỳ nằm nghiêng, tay gối đầu, mắt mở trân trân nhìn trăng ngoài cửa sổ. Nàng đã cố nhắm mắt mấy lần nhưng mí mắt cứ bật mở, như thể trong lòng còn bao điều chưa dứt.

Thân thể đã đến đây, còn tâm trí — vẫn lạc giữa những đoạn đường khói lửa chưa kịp gọi tên.

Chuyện xảy ra ở Kha Lạc như một đoạn phim chém vào ký ức. Phản bội, truy sát, cứu mạng, lẩn trốn... tất cả nối nhau như tiếng vó ngựa trong cơn mộng dữ. Nếu không phải tận mắt thấy máu đỏ nhuộm tay, nàng đã hoài nghi bản thân chỉ là nhân vật đứng bên lề trong một vở diễn đã dàn xếp từ trước.

Nguyên Kỳ.

Nàng thì thầm cái tên trong lòng. Lúc đầu, chỉ là một cái tên mơ hồ giữa trận thế quyền lực. Nhưng càng đi sâu, càng nhận rõ — cái tên ấy gắn chặt với xương thịt nàng như hình với bóng. Là sự thật nàng không còn có thể chối bỏ, cũng không thể tiếp tục đứng ngoài cuộc.

Từ khi bước chân đến nơi này, nàng đã một lần nữa khoác lên chiếc áo thân phận — nhưng lần này không phải cải trang thành Vương, mà là gỡ bỏ lớp mặt nạ vốn tưởng là gốc rễ.

Nguyên Kỳ.
Không phải Cảnh Giai Kỳ.

Tên thật, máu thật, thân phận thật. Nhưng cũng là gông xiềng thật.

Nàng chậm rãi nhắm mắt, tay đưa lên xoa nhẹ mi tâm. Cơn nhức đầu âm ỉ từ chiều lại ùa về, không biết vì gió bấc hay vì nỗi suy tư không tên.

Nghĩ đến Lạc Trầm.

Bóng dáng cao gầy, dáng đi không vội không chậm, ánh mắt thâm sâu không bao giờ lộ trọn. Một người như thế, lại đột ngột phản chủ — không phải vì tiền bạc hay oán thù, mà là... một lý do chưa từng nói ra.

Cái tên "Thừa Ảnh" hiện lên trong đầu nàng như mũi dao lặng lẽ chạm vào đáy suy đoán.

Nàng từng thử dò, một lần hỏi hắn về Đông Doanh. Vẻ mặt hắn không đổi, giọng nói không dao động, nhưng ánh mắt thì khựng lại một khắc. Một khắc đó — với người bình thường thì là chuyện nhỏ, nhưng trong mắt nàng, đủ để gieo hạt ngờ vực.

Thừa Ảnh, cao thủ ngầm của Đông Doanh, mười năm trước giả tử nạn trong vụ cháy Thái Miếu. Không thi thể, không tro cốt. Chỉ có một mảnh khăn nhuốm máu như để ai đó tin là thật. Giờ thì sao? Người năm xưa có thể vẫn còn sống, hơn thế nữa... còn đang ở rất gần nàng.

Nghĩ đến đó, Thúc Tư Kỳ thở dài, ánh mắt chuyển sang vầng trăng đang nghiêng chéo qua mái ngói.

Trong màu bạc dịu, nàng bất chợt nhìn thấy một gương mặt. Không phải Lạc Trầm.

Là nàng ấy.

Tĩnh Lam.

Khuôn mặt khi mỉm cười, khi nhíu mày, khi mắt phượng nheo lại cãi nhau cùng đám lão quan cố chấp trong triều, lúc thì dịu dàng lặng lẽ giữa hồ sen xanh, tay áo khẽ phất trong chiều gió.

Hình ảnh ấy không đột ngột. Mà là lặng lẽ thấm vào trí nhớ như mực nhuộm giấy. Không xóa đi được, cũng chẳng rõ từ khi nào đã khắc sâu đến thế.

Thúc Tư Kỳ bất giác bật cười.

Giữa bao nhiêu đoạn hồi ức rối như tơ vò, thì chỉ có nàng ấy — luôn hiện ra như một vết son nơi trán trắng, không chói lóa nhưng chẳng thể bỏ qua.

Nụ cười ấy.

Giọng nói ấy.

Cách nàng ấy nói "vương gia, ngươi lại đâm đầu vào việc người khác nữa rồi." — lạnh lùng, nhưng đáy mắt thì không.

Cái tên Tô Tĩnh Lam như trôi lững lờ giữa tim nàng.

Thúc Tư Kỳ đưa tay chạm nhẹ lên ngực áo.

Chỉ một cái vuốt nhẹ, rồi nằm yên.

Gió đêm vẫn thổi, nhưng trong lòng nàng, những hình ảnh kia — lại ấm hơn tuyết phủ đầu đông.
____


Tiếng động lạch cạch bên ngoài vọng vào không đều, lúc gần lúc xa, xen lẫn tiếng chân người nhè nhẹ giẫm trên mặt tuyết chưa tan. Thúc Tư Kỳ vốn không ngủ sâu, vừa nghe được vài ba nhịp chân thì đã mở mắt.

Trăng phương Bắc đêm qua lạnh, sáng hôm nay tuy chưa tuyết rơi nhưng gió lại cắt mặt. Trong phòng không đốt than, hơi lạnh từ nền đá bốc lên thấm cả gối mền. Nàng khoác áo choàng mỏng bước ra ngoài, mái tóc còn chưa buộc gọn.

Vừa đẩy cửa ra, đã thấy bóng người thấp thoáng bên sân.

Triệu Cao, một mình, đang hì hục kéo mớ dược thảo phơi khô vào gian bếp nhỏ phía tây. Mỗi bước chân hắn đều nặng nề, vai trái còn vác bao vỏ thảo dược, dáng vẻ nhìn thì cục mịch nhưng lại rất chỉn chu.

Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, hắn ngoảnh đầu lại, lập tức định chắp tay hành lễ:

"Điện hạ sớm an."

Thúc Tư Kỳ hơi bất ngờ, nhưng nhìn bộ dáng ấy thì trong lòng lại khẽ cười. Người này mặt mày bặm trợn, giọng nói khàn khàn như đá va nhau, không ngờ lại hành lễ chuẩn mực như vậy. Nàng chỉ phất tay:

"Không cần đa lễ, làm việc tiếp đi."

Triệu Cao cũng không cố chấp, chỉ "vâng" một tiếng rồi tiếp tục xếp bao thảo dược lên bàn, vừa làm vừa hỏi:

"Sau chuyện hôm qua, điện hạ... định đi đâu về đâu?"

Câu hỏi của hắn không hề mang ý dò xét, mà là sự quan tâm thật lòng. Người nơi này tuy thô chất nhưng trọng nghĩa, nhất là những người từng theo Vệ lão tướng — một khi đã nhận định, thì cả đời không thay lòng.

Thúc Tư Kỳ đưa mắt nhìn trời.

Sau một đêm thức trắng, nàng đã có đáp án của mình. Ánh mắt nàng không còn dao động:

"Ta muốn gặp Quốc sư."

Động tác tay của Triệu Cao khựng lại một chút, vẻ mặt rõ là có chút kinh ngạc. Nhưng rồi hắn chợt hiểu, chắc hẳn là Vệ lão đã kể sơ qua với nàng chuyện năm xưa.

Hắn gật đầu, phủi sạch tay áo:

"Ta không từng trực tiếp thư từ với Quốc sư. Nhưng lão ta thì có."

Lão ta — dĩ nhiên là nói đến lão Vệ.

Triệu Cao nhớ lại, lần cuối cùng thấy Quốc sư là hơn ba mươi năm trước, khi còn là một tiểu tử bám theo phụ thân vào hoàng cung. Nơi ấy hắn từng lén nhìn thấy một bóng người lạ đứng trong đình giữa hồ, áo xám trùm mũ, tay ôm quyển sách, như có như không mà lại khiến người ta không dám thở mạnh.

Lúc ấy còn nhỏ, nhưng cái ấn tượng đó — đến giờ vẫn chưa phai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro