Chương 118



Văn Bằng Đến Từ Lỗ Tai Phải




Đợi đến khi Vệ lão tỉnh dậy, Thúc Tư Kỳ liền hỏi thẳng.

Lão Vệ ngồi bên bàn, vừa uống thuốc vừa khà khà kể:

"Thư tín của Quốc sư gửi đều xuất phát từ nội cung. Nhưng cụ thể là đâu, người nào, thì ta cũng chưa rõ. Đã hơn hai mươi năm ta không gặp lại hắn rồi, giờ chắc cũng ngoài bốn mươi."

Nghe vậy, Thúc Tư Kỳ hạ thấp giọng, giọng nói chắc nịch như tuyết đóng băng đá:

"Không còn cách khác. Nếu muốn có đáp án, thì chỉ có thể... xâm nhập nội cung một lần."

Hai người kia nghe xong liền lập tức phản đối.

Triệu Cao là người mở miệng trước, giọng trầm xuống:

"Điện hạ phải biết, hoàng đô binh lính canh gác nghiêm ngặt, kiểm tra ra vào gắt gao từng khắc. Nội cung lại càng không phải nơi người ngoài có thể lẻn vào, muốn rút lui càng khó."

Thúc Tư Kỳ không đáp ngay. Ánh mắt nàng khẽ động, nhưng vẫn kiên định như cũ:

"Ta biết lần này nguy hiểm trùng trùng điệp điệp. Nhưng nếu Quốc sư là lời giải của cả trăm mối dây rối, thì càng phải đi sâu vào trong. Cứ đứng ngoài mãi, thì có tìm bao năm cũng chỉ là lần mò trong bóng tối."

Nàng nghĩ tới ngày còn ở Nam Uyên, từng cho rằng chỉ cần tìm được Vệ Trọng Khang là sẽ sáng tỏ mọi chuyện. Ai ngờ, sự thật hé lộ chỉ là đầu mối dẫn tới trăm nghìn lối rẽ.

Nàng đưa tay day mi tâm, nhắm mắt một chút.

Lão Vệ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt hơi lấp lánh.

Người có thể vượt nghìn dặm băng sương mà đến đây, có thể giả tử chiến rồi vạch lối sống, giờ đã quyết tâm rồi thì cản cũng vô ích.

Lão chậm rãi đặt bát thuốc xuống bàn, giọng trầm hẳn:

"Nếu điện hạ đã quyết, chúng ta... chỉ còn cách dùng toàn lực phò trợ."

Triệu Cao vẫn hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng chịu xuống nước:

"Nội cung Mạc Bắc, muốn lẻn vào thì đúng là cửu tử nhất sinh. Nhưng nếu..."

Hắn dừng lại một nhịp, ánh mắt lóe lên.

"Nếu đường đường chính chính mà tiến cung thì lại là chuyện khác."

Thúc Tư Kỳ và Vệ lão cùng lúc quay đầu nhìn hắn.

"Đường hoàng tiến cung?" — Hai giọng nói chồng lên nhau, tỏ rõ nghi hoặc.

Triệu Cao môi nhếch lên khẽ, như thể nghĩ ra được điều gì thú vị:

"Ta nghĩ... nhà chúng ta là y quán, đúng không hả? Mà ở Mạc Bắc, có bằng y học thì có thể đăng ký nhập triều y quan."

Thúc Tư Kỳ nhướng mày: "Bằng y học?"

Trong đầu nàng thoáng hiện lên hình ảnh hiện đại — bệnh viện, chứng chỉ, con dấu đỏ — lập tức thấy hoang đường. Ở đây mà cũng có chuyện như thế sao?

Vệ lão cười:

"Mười năm trước, khi tiên quân còn tại vị đã ban sắc lệnh lập nên 'Y Luật'. Ai có bằng y pháp sẽ được vào triều, không xét xuất thân."

Triệu Cao gật đầu thêm:

"Cho nên ở phương bắc, y giả địa vị cũng không thấp. Có thể lợi dụng đường này... làm giả một thân phận, tạm thời đặt chân vào cung."

Thúc Tư Kỳ trầm ngâm rồi bật cười:

"Cũng may, trên người ta... cũng biết chút ít y dược."

Nhưng Triệu Cao lại nhăn mặt khó xử:

"Chỉ có điều, muốn vào triều thì cũng phải chờ đợi xét duyệt. Cũng phải sang năm mới được Lại bộ xem xét."

Vệ lão nghe vậy gãi đầu, Triệu Cao cũng cau mày nhăn trán, hai người một già một trẻ đều vò đầu bức tai, trông chẳng khác nào hai cái bao củi cháy dở.

Thúc Tư Kỳ nhìn không nhịn được cười khẽ:

"Nhưng ta... có cách."

Hai người đồng loạt quay lại, ánh mắt rực lên như trẻ con nghe kể chuyện.
____

Cửa hiệu cũ nằm khuất cuối một con hẻm vắng, cửa gỗ mốc xỉn, bảng hiệu treo lệch, chữ mực đen đã bạc đến gần như không còn đọc rõ. Mắt thường nhìn vào chỉ nghĩ đây là một gian nhà bỏ hoang. Nhưng bước tới gần lại thấy có tiếng đun nước, tiếng than hồng nổ lách tách sau vách gỗ — chứng minh nơi này chưa từng tắt hơi người.

Triệu Cao đứng trước cửa, hít một hơi dài liền cất giọng như sấm:

"Lão Cửu! Lão Cửu a—!!"

Thúc Tư Kỳ giật mình suýt nữa giật lùi một bước.

Gió chưa kịp nổi, tiếng gọi đã đủ khiến tổ chim sau mái hiên run lên mấy cái.

Nàng nghiêng đầu nhìn Triệu Cao một cái, vẻ khó hiểu chưa kịp hiện ra đã bị hắn cười mà chặn lại:

"Lão ta lãng tai," hắn vừa cười vừa chỉ vào lỗ tai mình, "muốn hắn nghe thì phải gào lên thế."

Quả nhiên chưa đầy hai chớp mắt sau, bên trong vọng ra một tiếng đáp thô mộc:

"Tới a tới a!"

Một bóng người lao ra, chân chạy lạch bạch, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Là một cái nam nhân vóc người nhỏ thó, tóc bù xù, râu ria lòa xòa, tay áo cuộn lên để lộ một loạt vết mực loang lổ. Vừa thấy Triệu Cao liền mừng rỡ:

"Lão Triệu?"

Triệu Cao vỗ ngực, gật đầu: "Là ta đây, hôm nay tới tìm ngươi nói chuyện làm ăn."

"Làm ăn gì?"

Triệu Cao kéo tay Thúc Tư Kỳ về phía trước, mặt tỉnh bơ giới thiệu:

"Đây là tiểu đệ của ta, y thuật khá có đường, ta với cha tính đem hắn lên hoàng đô mở tiệm thuốc mới. Có điều hắn chưa thi lấy bằng — mà ngươi biết đó, chờ ba tháng mới có một đợt. Ta thì muốn nhanh."

Lão Cửu gật gù như đã nghe quen, lại nhìn Thúc Tư Kỳ một lượt, đoạn phất tay:

"Được a! Theo gia vào!"

Thúc Tư Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì Triệu Cao đã nháy mắt ra hiệu, nàng đành theo sau.

Bên trong là một gian buồng nhỏ chật chội, bàn ghế ngổn ngang, giấy bút chất đống như tổ quạ. Lão Cửu chẳng khách sáo, kéo ghế ngồi xuống, vừa mài mực vừa nói:

"Ngồi đó, gia hỏi ngươi trả lời. Hỏi kỹ một chút để viết cho giống, sau này bị tra mới khỏi phiền."

Thúc Tư Kỳ gật đầu, lễ độ đáp lời. Nhưng ngay từ câu đầu tiên đã bị lặp lại ba lần.

"Quê quán đâu?"

"Thành Thắng Châu."

"Hử?! Thôn nào cơ?!"

"Không, là thành Thắng Châu."

"Thôn Thắng Hầu?"

"Không, Thắng Châu — chữ châu trong châu quận."

"À à, biết rồi biết rồi!" Hắn vung tay ghi ghi chép chép, đầu gật như gà mổ thóc.

Cứ thế, qua đến ba câu thì Thúc Tư Kỳ đã bắt đầu hối hận vì sao mình không giả thành người câm cho xong.

Thêm vào đó, tốc độ viết của lão Cửu còn có thể khiến người ta hoài nghi lão đang bịa không cần suy nghĩ. Một tờ giấy trắng trong thoáng chốc đã biến thành "văn bằng giả định cao cấp", đóng dấu, điểm chỉ, thậm chí còn vẽ thêm vài hoa văn loằng ngoằng ở viền để "cho giống thật".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro