Chương 119
Chuyện lặt vặt trong gió sớm
Chuẩn bị xong xuôi, vừa bước ra cửa thì lão Cửu mới sực nhớ hỏi:
"Này, ngươi tên là gì thế hả?"
Thúc Tư Kỳ khựng lại một chút, vốn định khai là Thúc Tư Kỳ, nhưng nghĩ tới danh phận và thân phận cũ mới ngậm lại. Cái tên này thì đã dùng để giới thiệu với Kinh Lạc Y, cũng không tiện tiếp tục.
Nàng trầm ngâm chớp mắt, nhẹ giọng đáp:
"Lôi Lăng."
Lão Cửu tròn mắt: "Cái gì, Lôi... Lôi cái chi?"
"Lôi Lăng!"
"Lôi Láng?!"
"Không—" Thúc Tư Kỳ suýt nghẹn họng, tay đỡ trán thở dài một hơi. Nàng hạ giọng rõ ràng hơn: "Lăng, chữ thảo trên, chữ lăng trong lăng mộ."
"Ai nha—biết rồi biết rồi!"
Lão Cửu cười tươi, hí hửng cầm bút hí hoáy viết dòng tên cuối cùng lên giấy. Chữ viết xiêu vẹo, vệt mực còn chưa khô đã bị tay áo lão quẹt nhoè một góc. Mãi đến khi cả hai đã bước ra khỏi cửa, Thúc Tư Kỳ vẫn không hề biết — cái tên nằm trên mảnh giấy "danh giá" của mình, đã chính thức trở thành:
"Lôi Lãng."
Dưới bầu trời sẩm chiều, gió lùa khe hẻm thổi tung vài tờ giấy vụn từ cửa hiệu cũ nát phía sau. Thúc Tư Kỳ cùng Triệu Cao sóng vai bước ra, đoạn đường về yên tĩnh mà lắm ngả ngoằn ngoèo. Vừa đi, nàng vừa chau mày hỏi:
"Làm giả bằng y dược... mà cũng công khai đường hoàng như vậy sao?"
Triệu Cao nghe vậy bèn cười khục khặc, dáng vẻ không hề coi là chuyện to tát:
"Công khai gì đâu mà công khai? Lão Cửu ấy hả, ngoài mặt là bán giấy mực, chứ nghề kiếm cơm thật thì giấu trong bụng. Cái tiệm đó mà sống nhờ khách thật thì chết rét lâu rồi. Làm thêm cái nghề tay trái... coi như giữ ấm mùa đông."
Thúc Tư Kỳ khẽ gật đầu, nghĩ lại gian tiệm ngổn ngang đầy mạng nhện cùng đám giấy bạc màu, không khỏi hỏi tiếp:
"Vậy trước kia hắn làm gì? Tuổi tác hẳn cũng gần ngươi?"
Triệu Cao bĩu môi, nhún vai:
"Đúng thế. Nghe đâu hồi mấy năm trước làm quan, có tên có vị hẳn hoi. Cũng coi như từng là người sạch sẽ."
Nàng nhướng mày: "Sau lại thế nào?"
"Rượu vào lời ra. Trong tiệc triều đình, hắn uống say rồi lỡ miệng văng tục — nào ngờ nữ đế có mặt. Thế là... mất mũ bay áo, sáng sau ra khỏi cung chẳng còn manh giáp."
Triệu Cao vừa nói vừa xòe tay như kể chuyện cười bên quán trà, nét mặt pha chút hả hê, lại pha chút đồng cảm của người từng "nghe riết thành quen".
Nói xong hắn còn huých nhẹ tay vào vai nàng, hạ giọng nửa thật nửa đùa:
"Bên này là vậy đấy. Đụng trúng long nhan thì dù ngài có là tiên y cứu mạng cũng phải xách dép mà chạy."
Thúc Tư Kỳ cau mày: "Nàng ngang ngược đến thế sao?"
Triệu Cao ngẩng đầu nhìn trời, hừ mũi một tiếng:
"Hỏi mười người Bắc địa, chín người đáp 'ừ', một người còn lại... là câm."
Hắn nói rồi nhấn mạnh từng chữ:
"Thành thử a, sau này điện hạ vào cung, lời nào ra khỏi miệng thì phải uốn lưỡi ba lần. Gần vua như gần hổ, hở một bước là xong đời."
Thúc Tư Kỳ nhẹ gật đầu, mắt ánh chút nghiêm trọng, nhưng khóe môi lại khẽ cong vì câu ví của hắn.
Gió cuối xuân vờn qua mái ngói, lướt qua hai người như lật sang một trang sách mới.
Trong khi ở nơi này, nàng đã hạ quyết tâm bước vào nguy hiểm để đối diện với những bí ẩn chưa lời giải...
Thì tận kinh thành Thượng Uyên xa xôi, cái kia 'Thúc Tư Kỳ' thì nhân sinh có chút... bất ổn khi mà ngày nào cũng bị vị Tam hoàng thúc làm phiền hoảng rồi.
____
Dưới bóng hành lang phủ Kỷ vương, ánh nắng vừa nghiêng qua mái ngói, rọi xuống sân đá sáng loáng còn ẩm hơi sương.
Tưởng Bình hơi nghiêng người cúi đầu, ánh mắt hờ hững liếc thoáng qua bóng người đang nấp sau núi đá giả cảnh, sau đó mới chậm rãi quay lại, cung kính đáp lời:
"Bẩm lão vương gia, vương gia hôm nay có việc, sáng sớm đã rời phủ. Cũng chưa kịp căn dặn thuộc hạ là đi đâu."
Cảnh Sinh khẽ "ừ" một tiếng, ngón tay vuốt râu, lông mày cũng hơi nhíu lại:
"Ai nha... ta còn định đến tìm nàng đánh một ván cờ, sao lại có việc rời phủ?"
Tưởng Bình nghe vậy, khoé môi có chút co giật — không rõ là đang cười hay đang cố nén tiếng thở dài.
"Uổng công ngài tới một chuyến rồi. Vương gia trở về, thuộc hạ sẽ bẩm báo lại ngay."
Cảnh Sinh thở dài một hơi, nét mặt không giấu nổi vẻ tiếc nuối:
"Hảo đi, hảo đi. Ngày mai ta lại đến... tìm ta tôn nhi."
Dứt lời, lão phất tay áo rời đi, bước chân nhẹ nhàng mà chậm rãi, như thể tâm tình sa sút không nhỏ. Tưởng Bình nhìn bóng lưng ấy khuất dần ngoài cửa, ánh mắt mới dần trầm xuống.
Chờ đến khi chắc chắn lão đã hoàn toàn đi xa, Tưởng Bình quay đầu lại, giọng bất đắc dĩ vang lên:
"Người đã đi rồi, ngươi còn không chịu ra?"
Từ phía sau núi đá giả, một bóng trường bào đen chầm chậm bước ra. Trên người khoác áo thẳng thớm, tóc buộc chỉnh tề, mặt không một hạt bụi — dường như người vừa ẩn núp sau tảng đá kia tuyệt đối không phải hắn.
Mà hắn chính là Lôi Phong — kẻ đã giả dạng Thúc Tư Kỳ suốt bao ngày qua.
Lôi Phong nheo mắt nhìn về phía cổng lớn, xác nhận lần nữa Cảnh Sinh đã đi khuất rồi mới thấp giọng lầm bầm:
"Như thế nào êm đẹp, tự nhiên lại mọc ra lão nhân này..."
Tưởng Bình khoanh tay trước ngực, mặt vô cảm như thường lệ:
"Ta làm sao biết được. Nhưng ngươi cứ lẩn trốn mãi cũng không phải cách. Huống hồ..."
Ánh mắt lướt một vòng từ trên xuống dưới, ngữ khí có chút trách mắng:
"Ngươi như vậy là đang phá nát hình tượng vương gia trong lòng người đấy."
Lôi Phong khẽ lau mồ hôi bên cổ, khóe miệng cười lạnh:
"Thế thì ô ngươi thử giả chủ tử đi. Ngày ngày từ tờ mờ sáng đã phải ngồi đánh cờ với lão nhân kia, trưa đến không nghỉ còn phải tiếp tục nghe kể chuyện cũ ba mươi năm trước, rồi tối thì uống rượu thâu đêm..."
Hắn vừa nói, nét mặt vừa có chút co quắp — đúng kiểu một người chịu đựng bi kịch mà không có nơi kể khổ.
Tưởng Bình theo bên Cảnh Giai Kỳ nhiều năm, đã sớm thấu hiểu nỗi khổ này, chỉ lắc đầu thở dài, vỗ nhẹ vai huynh đệ:
"Chỉ cần vương gia sớm trở lại..."
Nhưng câu nói còn chưa dứt, đã bị Lôi Phong lạnh mặt cắt lời:
"Trước ngày chủ tử trở lại, ta còn phải hầu hạ lão nhân kia sao? Ta thà cầm kiếm ra sa trường còn hơn chém giết trên bàn cờ a!"
Câu cuối cùng nói ra như tiếng sấm trong lòng hắn, đầy ai oán, đầy phẫn uất.
Tưởng Bình không đáp, chỉ cùng hắn đứng lặng một lúc, rồi cả hai đồng thời thở dài — giống nhau đến kỳ lạ.
Trong sân đá, gió lướt qua đám lá tre bên hiên, xào xạc như cũng chung một tiếng ngán ngẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro