Chương 121



Trong Bóng Tối Có Người Gọi Tên



Tưởng Bình hít sâu, vỗ ngực như sắp thổ huyết:

"Vừa rồi ta gặp Tô đại nhân. Vừa hay nàng thấy ngươi cùng Cảnh tiểu thư đi cạnh nhau, ánh mắt ấy... sắc bén như đao chém lạnh đầu xuân. Nếu là thật đao, thì đầu ngươi hiện giờ cũng chẳng còn trên cổ."

Lôi Phong nhíu mày: "Ta chỉ là... đang làm nhiệm vụ."

Tưởng Bình giận đến bật cười:

"Làm nhiệm vụ cũng phải nhìn người nhìn tình hình a! Trong phủ này ngoại trừ ngươi, chỉ còn mình ta biết ngươi là giả. Vậy mà ngươi không học cái gì khác, cứ học cái cách đi cạnh nữ tử giữa sân nắng!"

Lôi Phong: "..."

"Ngươi nghĩ vương gia thật sẽ lộ liễu như vậy? Ngươi có thấy chủ tử nhà ta từng sánh vai ai đi ngoài hành lang chưa? Một cái liếc mắt người ta cũng chưa từng để lại!"

"Chính vì nàng như vậy, nên ngươi càng không thể quá tự tại. Làm giả danh hoàng thất không chỉ là mặc áo giống, đi đứng giống, mà quan trọng là..."

Tưởng Bình trừng mắt, chém một câu như sấm:

"Phải biết nhìn sắc mặt mà đoán gió đông tây!"

Lôi Phong: "..."

"Ngươi thử nghĩ xem! Một người như Tô đại nhân, bình thường mắt phượng treo cao không nhìn ai quá ba hơi thở, vậy mà vừa thấy ngươi liền đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm mười nhịp — ngươi không thấy kỳ sao?"

Lôi Phong trầm mặc chốc lát rồi rốt cuộc cũng nghiêng đầu nhìn hắn, giọng điệu thấp:

"Vậy phải làm sao?"

Tưởng Bình thở hắt ra, như thể cuối cùng cũng lay được một tia lý trí từ hắn:

"Không cần làm gì nhiều. Lúc gặp Cảnh tiểu thư, giữ khoảng cách, mặt hơi lạnh, nói ít, không cười. Nếu nàng hỏi gì, ngươi chỉ cần đáp ngắn gọn, tuyệt đối không giải thích dài dòng. Giống chủ tử nhà ta mười phần là ổn!"

Nói rồi hắn huých vai Lôi Phong:

"Ngươi mà làm được như ta nói, dù vương gia có về cũng không phát hiện. Còn không thì..."

Hắn rùng mình một cái, làm như đã thấy cảnh máu chảy thành sông trong phủ.

Lôi Phong ngẫm nghĩ, rồi cuối cùng chỉ gật đầu một cái, lạnh nhạt đáp:

"Ta biết rồi."

Tưởng Bình nhìn hắn nghi hoặc: "Biết thật chứ?"

"Ừ."

"Vậy thử liếc ta một cái như chủ tử xem?"

Lôi Phong liếc hắn một cái.

Tưởng Bình: "!!"
Hắn lập tức dựng ngón cái: "Chuẩn!"

Hắn lùi một bước, vỗ tay hài lòng:

"Cứ như thế! Nếu ngươi giữ được cái bản mặt đó trước Cảnh tiểu thư, ta đảm bảo... Tô đại nhân muốn nghi ngờ cũng chẳng biết nghi cái gì."

Tưởng Bình còn đang hăng hái định diễn tập thêm vài "tình huống giả định khi gặp nữ chính", thì bất chợt nghe tiếng bước chân khe khẽ phía sau. Hắn quay đầu nhìn — vừa kịp thấy Cảnh Phi Yến từ xa lướt tới, ánh mắt như cười như không.

Lôi Phong lập tức dựng lại vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh nhạt như sương sớm.

Tưởng Bình hít một hơi, gật đầu hài lòng, khẽ thì thầm:

"Nhớ đấy. Ánh mắt đó, giữ suốt ba ngày là ổn."

Lôi Phong: "..."

Hai người chỉnh lại dáng vẻ, bước ra khỏi góc tường như chưa có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, từ đầu hành lang đối diện, Tô Tĩnh Lam đã đứng đó tự bao giờ — sắc mặt như thường, ánh nhìn lại lướt qua hai người một lượt.

Không nói gì. Không hỏi gì.

Nhưng chỉ riêng nụ cười nhàn nhạt ấy thôi, cũng đủ khiến Tưởng Bình thầm rét run trong lòng.

Hắn cúi đầu: Xong rồi... ánh mắt đó là "cười không vui" a...

**

Tô Tĩnh Lam một thân thanh sam, bước ra khỏi cổng cung giữa sắc trời ráng chiều dần ngả vàng. Gió đầu hạ thổi nhẹ, mang theo hương trầm trong cung chưa tan, quấn lấy gấu áo nàng. Cả ngày bận rộn xử lý công vụ khiến tâm trí nàng mỏi mệt, nhưng điều thật sự khiến nàng không yên là... chính mình.

Nàng không hiểu vì sao từ sáng đến giờ lại bất chợt lén nhìn về phía Tưởng Bình và "Thúc Tư Kỳ". Tựa như bản thân không còn kiểm soát được hành vi, không giống một Tô Tĩnh Lam lạnh nhạt thường ngày, càng không giống nàng của nhiều năm qua — người đã quen giữ mình sau ánh mắt người khác.

Lại nghĩ đến cái ánh mắt Tưởng Bình liếc nàng rồi lại vội thu về, nàng khẽ chau mày. Chẳng lẽ mình để lộ điều gì rồi sao? Hay chỉ là... nàng suy nghĩ quá nhiều? Nghĩ tới đây, nàng liền lắc đầu như muốn gạt bỏ tất cả, thầm trách bản thân vì sao lại dễ bị ảnh hưởng bởi người khác đến thế.

Về đến phủ, sắc trời đã chuyển sang cam sẫm. Nhưng lạ lùng thay, từ cổng đến sân trong đều không thấy bóng Trình lão quản gia ra đón như thường lệ. Tô Tĩnh Lam hơi dừng lại, đưa mắt nhìn quanh rồi gọi một tỳ nữ đang cúi đầu chờ sẵn:

"Trình thúc đâu?"

Tỳ nữ lập tức cúi người thưa:

"Bẩm tiểu thư, Trình thúc sáng sớm đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa thấy trở về."

Tô Tĩnh Lam khẽ gật đầu, lặng lẽ nhíu mày. Tuy có chút bất an thoáng qua, nhưng nàng cũng không hỏi thêm. Nàng biết tính Trình lão xưa nay cẩn trọng, nếu chưa về hẳn là có lý do. Giao y phục cho tỳ nữ hầu hạ, nàng chậm rãi bước về phòng, đầu ngẩng lên nhìn trời — chạng vạng như màn che mỏng, giấu đi những chuyện không tên đang dần kéo tới.

____

Buổi trưa hôm đó – một nơi khác trong thành Thượng Uyên.

Con phố nhỏ chen chúc quán hàng, người bán kẻ mua ồn ào tấp nập. Giữa dòng người ấy, Trình Văn tay ôm một cuộn giấy, từ tốn rảo bước về nhà sau khi thu xếp vài thứ lặt vặt cho đại nhân.

Nhưng bước chân của lão dần chậm lại, ánh mắt loé lên một tia cảnh giác. Không quay đầu, không tăng tốc, chỉ là nhẹ nhàng đổi hướng... vòng thêm vài con phố.

Kẻ theo dõi kia, nếu là người thường hẳn đã mất dấu. Nhưng hắn vẫn còn, bám theo như bóng. Trình Văn khẽ siết chặt tay áo, rồi bất ngờ rẽ vào một ngõ vắng không người.

Chỉ nghe một tiếng "soạt" rất nhẹ, như tiếng vải quệt qua vách tường. Trình Văn quay đầu theo phản xạ — phía sau trống trơn.

Chưa kịp định thần thì phía trước đã hiện ra một bóng người áo choàng đen, đứng thẳng, như đã chờ sẵn hắn quay đầu.

Giọng nói chậm rãi, mang theo vài phần cợt nhả, từ dưới mũ choàng truyền đến:

"Thật vất vả tìm kiếm, rốt cuộc ngươi nấp ở đây a... phó Các chủ."

Trình Văn giật mình lùi một bước, giọng khàn đi:

"Ngươi... ngươi là..."

Người áo choàng kia tháo mũ, lộ ra một gương mặt tuấn tú dù đã vào tuổi ba mươi. Khoé môi hắn hơi cong, giọng nói lười nhác vang lên:

"Là ta đây."

"...Sầm Ty?"

____ ____


Nay update bù sáng mai.
Ngủ bù cả tuần chiến đấu vs tư bản đã~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro