Chương 123


Tiến về hoàng đô

Thúc Tư Kỳ: "..."

Triệu Cao nhanh miệng đổi chủ đề: "Nếu bằng y dược đã có, vậy điện hạ định khi nào lên đường?"

Thúc Tư Kỳ khẽ gật đầu, nghiêm túc:

"Ngày mai. Việc cần làm ở đây cũng đã làm xong."

Triệu Cao suy tính trong lòng rồi đáp ngay:

"Vậy sáng sớm mai, giờ mão xuất phát. Lộ trình không xa, độ ba canh giờ là đến hoàng đô. Ta mang sẵn dược liệu và sổ sách cần dùng. Ngài thấy thế nào?"

Thúc Tư Kỳ nhìn hắn một cái, thấy trong sự chu toàn còn mang theo nét thực tế, không hoa mỹ, không mơ mộng — trong lòng liền âm thầm đánh giá: quả nhiên là người đi theo Vệ Trọng Khang.

**


Chiều hôm ấy, sau bữa cơm lót dạ, nàng cùng Triệu Cao đến phòng sau tìm lão Vệ.

Lão Vệ ngồi ngay ngắn sau bàn gỗ, tay đang lần từng xấp bản đồ, sổ sách ghi chép thuốc, ngẩng lên liền nói:

"Hai người đến đúng lúc. Chỗ thuốc ở kho Tây hôm qua có chút bất thường, ta thấy cần kiểm lại."

Thúc Tư Kỳ ngồi xuống, nhíu mày: "Chỗ bất thường?"

Triệu Cao chen lời: "Hình như có dấu hiệu bị tráo thuốc cũ. Ta đoán có kẻ dùng loại đã hết hạn mà bỏ lẫn vào, rất khó phát hiện."

Thúc Tư Kỳ cau mày, không nói, tay rút thẳng bản kiểm kê mà xem, ánh mắt quét nhanh như gió. Triệu Cao đứng một bên nói nhỏ:

"Ta đã kiểm tra sơ, nhưng chỉ e vẫn còn lọt."

Lão Vệ lẩm bẩm: "Chắc là tên Tiểu Sáng kia lười kiểm hàng..."

Triệu Cao: "Tên đó từ ngày bị thất tình là như vậy đó."

Thúc Tư Kỳ ngước mắt: "Hắn thất tình?"

Triệu Cao gật đầu như băm tỏi: "hắn thầm thương trộm nhớ nữ nhân trong y cục. Mà nữ nhân kia thì lại mê lão Cửu vì nói lão... trầm ổn trưởng thành."

Thúc Tư Kỳ: "..."

Lão Vệ: "Lão Cửu trầm ổn?"

Triệu Cao thở dài: "So với người đang mài dao đợi phục thù thì đúng là trầm ổn thật."

Cả ba người không hẹn mà đồng loạt thở dài.

Không khí trong phòng thoáng chốc hòa hoãn — một cách rất... Khang Y quán.

____

Phương Bắc đón ngày mới bằng một màn sương sớm đục mờ ánh dương. Trên con đường đất chạy qua tiểu trấn nơi Khang Y quán toạ lạc, trời giờ mão vẫn còn lác đác vài người quét sân, tiếng chổi loẹt xoẹt hòa vào tiếng gió buốt như cũng đang lau rửa đi một lớp cũ kỹ của quá khứ.

Ngay trước cổng Khang Y quán, Thúc Tư Kỳ cùng Triệu Cao đã chuẩn bị xong hành lý đơn giản, mỗi người cưỡi một con lừa, đứng chờ tiễn biệt.

Lão Vệ khoác áo lông cừu, tay chống gậy gỗ lim đứng ở bậc thềm, vẻ mặt vừa nghiêm vừa không nỡ rời.

"Triệu Cao." Lão nhìn chằm chằm hắn. "Ngươi bảo hộ điện hạ cho tốt. Lần này tiến về hoàng đô, không phải là để thật sự làm thái y, mà là..." Lão nhìn Thúc Tư Kỳ, ngữ khí trầm xuống. "... Ngàn vạn lần không được sơ suất."

Triệu Cao khom lưng nhận lệnh, Thúc Tư Kỳ chỉ gật đầu, không nói gì, nhưng mắt lại sáng lấp lánh như ánh tuyết phản chiếu ánh trăng.

Tạm biệt Khang Y quán, hai người rời khỏi tiểu trấn, hướng về phía trung tâm— nơi hoàng đô Mạc Bắc uy nghiêm ngự trị.

Cả hai đều cưỡi lừa.

Đúng vậy. Lừa. Không phải ngựa, cũng không phải xe ngựa. Là lừa thật.

Triệu Cao vuốt vuốt bờm con lừa xám tro, vẻ mặt chẳng hề có chút xấu hổ, trái lại đầy tự hào, nói với Thúc Tư Kỳ:

"Điện hạ, ta thấy cưỡi lừa thật ra lại tiện dụng đấy. Êm ái, không xóc, lại tiết kiệm cỏ khô. Con này tên là Tiểu Lân."

Thúc Tư Kỳ mặt không cảm xúc liếc qua con lừa của hắn đang nhai rơm như nhai chính cuộc đời nó, thản nhiên hỏi:

"Vậy còn con của ta?"

Triệu Cao gãi đầu: "À... con ấy gọi là Lân Nhị."

"...Lân Nhị?"

"Đúng vậy. Nó là đệ đệ Tiểu Lân. Cùng cha khác mẹ."

Thúc Tư Kỳ: "..."

Nàng quay đầu định lặng lẽ thúc lừa rời đi thì Triệu Cao lại hớn hở tiếp lời:

"Ta nói thật đấy. Ở Mạc Bắc này, chỉ có quý tộc hoặc quan lại mới được cưỡi ngựa. Dân thường, mà lại muốn vào hoàng đô không gây chú ý thì lừa chính là lựa chọn hàng đầu."

Lão Vệ đứng ở cổng Khang Y quán, nhìn hai kẻ cưỡi lừa một trước một sau từ tốn rời đi, trán giật giật.

"Chuyện hệ trọng như vậy, hai người các ngươi... lại giống như đi buôn dưa muối..."

Triệu Cao quay đầu vẫy tay:

"Lão Vệ yên tâm, ta sẽ bảo hộ ngài ấy như bảo hộ nhi tử của chính mình!"

Lão Vệ: "...Không cần!"

Trước khi rời đi, Thúc Tư Kỳ xuống lừa, ôm quyền nói với lão Vệ:

"Chuyện ở đây làm phiền lão trông nom. Ta đi không phải vì chức vị thái y, mà vì người kia."

Ánh mắt nàng kiên định. Lão Vệ gật đầu, vỗ vai nàng, dặn lại:

"Nhớ lời ta nói: tìm người, nhưng cũng phải sống mà trở về."


Hai người chậm rãi rời khỏi trấn. Mỗi bước lừa nhịp đều thong thả như có thể đi đến tận cuối trời.

Trên đường đi, cây cối thưa dần, bãi đá trọc hiện lên thay cho ruộng lúa. Gió phương Bắc vẫn còn lạnh, thổi qua tán áo, phả vào mặt người lữ hành.

Triệu Cao là người phá tan sự im lặng trước. Hắn cười ha hả:

"Thật nhiều năm rồi mới cưỡi lại lừa. Đi không nhanh, nhưng lại yên bụng lạ thường."

Thúc Tư Kỳ cũng khẽ nhướng mày cười: "Ngươi trước kia... không phải giống Chu Dương chứ? Con của quan lớn trong triều?"

Triệu Cao hất cằm đắc ý: "Làm sao điện hạ đoán được? Phải rồi, cha ta là Hữu Thừa Tư, quan văn tứ phẩm nha!"

Hắn nói với vẻ mặt như thể mình vừa chiến thắng một trận lớn.

Thúc Tư Kỳ nhướng mày, ánh mắt đầy ý vị, chậm rãi buông một câu:

"Cha ngươi nếu thấy chính mình nhi tử cưỡi lừa đi hành y, hẳn là sẽ cảm thấy nên... đội mồ sống dậy."

Triệu Cao gãi đầu, ngượng ngùng:

"Thực ra ta cũng không quá thích cầm đao múa thương. Ta thích cầm bút hơn. Ta... cũng đọc sách viết chữ không tệ."

"Ồ?" Thúc Tư Kỳ nhướng mày, "Ngươi giống cha mình lắm sao?"

Triệu Cao trầm mặc một lát, cười cười, nhưng không còn là cười khoe khoang lúc trước nữa:

"Hắn... không còn."

Thúc Tư Kỳ khựng lại, không nói gì.

Triệu Cao nhẹ giọng:

"Cha ta là quan văn, nhưng cũng ra trận. Vì bảo vệ biên thuỳ mà chết trận, máu hoà với tuyết trắng."

Gió thổi qua cổ áo, mùi cỏ khô lẫn mùi thuốc y lưu lại trong người hai người như thoảng chạm nhau. Giọng nàng cũng nhẹ đi:

"Vậy ngươi... không sợ sao?"

Triệu Cao ngạc nhiên quay sang:

"Sợ cái gì?"

"Cùng một kết cục. Ngươi sẽ giống cha mình."

Một thoáng trầm mặc.

Rồi tiếng cười vang lên, rất lớn, rất ngông nghênh:

"Nếu đã là vì xã tắc, thì có gì phải sợ?"

"Lão là quan văn, còn không lùi bước. Ta là kẻ vô danh, lại càng không nên sợ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro