Chương 124
...
Nhưng rồi, giọng hắn chậm lại. Không còn sự mạnh miệng vô tư. Chỉ còn dư âm run nhẹ của một kẻ từng chịu mất mát quá sớm:
"Có điều... ta nhớ lắm."
Hắn quay đầu nhìn Thúc Tư Kỳ, ánh mắt không còn là của một Triệu Cao hay cà rỡn, mà là một nam nhân mang khắc khoải:
"Ta nhớ rõ, từ Triệu phủ tới hoàng cung phải băng qua một cây cầu. Dưới là sông Trì Xuyên, mùa xuân nước trong đến độ có thể nhìn thấy đáy."
Hắn ngừng lại, mắt nhìn trời, nói rất khẽ:
"Ta muốn một lần nữa... được nhìn thấy sông Trì Xuyên."
Nói rồi, hắn liếc nhìn Thúc Tư Kỳ. Không nói gì thêm. Nhưng ánh mắt ấy, trong khoảnh khắc ấy, giống như cả ngàn lời nén lại.
Không sợ chết.
Chỉ sợ... không kịp nhìn thấy quê hương hồi sinh.
Chỉ sợ... mãi mãi là kẻ tha hương đất khách, mang danh mang họ không phải của mình.
Chỉ sợ... đến cuối đời cũng không ai biết Nguyên Lăng từng huy hoàng đến thế nào.
Thúc Tư Kỳ nhìn hắn. Trong mắt nàng, có sóng ngầm không tên, có thứ gì đó đập vào bờ đá trong lòng nàng, vỡ ra rồi chẳng thể gom lại.
Từng là nhiếp chính vương cao cao tại thượng.
Từng tàn nhẫn, quyết đoán, từng nói sát là sát, từng dẫm lên từng xác chết để cứu vãn Nam Uyên khỏi nội loạn.
Nhưng giờ đây, trên con lừa gầy gò, dưới ánh nắng hừng sớm và gió phương Bắc, nàng thấy... mình cũng chỉ là một con người nhỏ bé.
Vì câu nói đơn giản của Triệu Cao, khóe mắt nàng bỗng cay xè.
Nàng nghiêng đầu, giả như ngắm cảnh, để gió cuốn đi vị mặn trên mi mắt.
Hai người không nói gì thêm.
Họ cưỡi lừa, chậm rãi xuyên qua sương mù phương Bắc, xuyên qua những thôn làng nhỏ bé, như thể tiến về nơi từng là cố hương của một vương triều đã mục nát từ tận gốc rễ.
Trên đường đi, dân chúng thấy hai người y sư ăn mặc đơn giản, dáng vẻ ôn hoà, liền thi nhau cúi đầu hành lễ. Có người còn dúi cho quả táo, nắm bánh đậu.
Triệu Cao đưa tay nhận lấy, gật đầu cảm ơn. Thúc Tư Kỳ cũng không nỡ cự tuyệt, chỉ cười mỉm.
Không ai biết... bọn họ là ai.
Không ai biết... thân phận thật của nàng.
Nhưng nàng biết.
Và cũng chính vì thế...
Hành trình này, không chỉ là tiến về hoàng đô.
Mà là bước vào vòng xoáy của những bí mật chồng chất — những vết cắt máu chưa từng được băng bó, những con người vẫn đang cầm máu bằng chính lòng trung nghĩa.
Chỉ cần một kẻ còn nhớ, Nguyên Lăng vẫn chưa diệt.
Và chỉ cần một người còn sống, máu Nguyên Lăng vẫn chưa lạnh.
____
Không ai dặn trước rằng cưỡi lừa vào hoàng đô là một kiểu khiêu khích công khai thần kinh của dân bản địa.
Thế nhưng sáng hôm ấy, giữa làn người xe tấp nập đổ vào cổng thành phía bắc hoàng đô, lại có hai bóng người thản nhiên lắc lư trên lưng... lừa, đúng vậy, chính là lừa — thứ mà dân trong thành thường chỉ dùng để kéo cối xay hay chở phân bón ruộng.
Người phía trước ngồi ngay ngắn, áo choàng phủ nửa mặt, trông uy nghiêm lạ thường.
Người phía sau thì một tay kéo dây cương, một tay bẻ bánh bao ăn sáng, vừa ăn vừa hớn hở huýt sáo.
Cảnh tượng ấy khiến đám lính gác ở cổng suýt nữa cười ra tiếng.
Tên lính mặt sẹo hỏi bằng giọng nghiêm nghị như thường lệ:
"Ngươi là ai, trên lưng chở gì?"
Triệu Cao nuốt miếng bánh bao còn chưa kịp trôi, liền vỗ bành bạch lên bao dược liệu sau lưng:
"Chở thuốc, chở thuốc! Ta là thầy thuốc. Có giấy phép hành nghề đàng hoàng!"
Hắn rút ra một cuộn giấy da còn thơm mùi mực, đập bốp bốp vào tay tên lính như thể đang phát tờ rơi.
Lính sẹo vừa toan giở ra xem thì tên đứng bên cạnh – có vẻ thông minh hơn – khẽ liếc Thúc Tư Kỳ đang cưỡi con lừa phía trước, vội vàng kéo tay hắn lại:
"Cho vào."
Triệu Cao cười toe: "Sao, thấy ta đạo mạo nên nể mặt hả?"
Tên lính chỉ liếc cái áo choàng phủ nửa mặt của Thúc Tư Kỳ một cái, sắc mặt đổi nhạt, lạnh lùng đáp:
"Không phải nể ngươi. Nể con lừa."
Triệu Cao: "..."
Thúc Tư Kỳ không nói một lời từ đầu đến cuối, nhưng trong lòng thầm tán thưởng: quả nhiên, cưỡi lừa đúng là phương pháp tàng hình rẻ tiền mà hiệu quả.
Bên trong hoàng đô Mạc Bắc đông đúc hơn nàng tưởng. Dân cư dày đặc, nhà cửa san sát, áo quần nhiều màu sắc, các tiệm trà, quán thuốc, tiệm vải thi nhau mọc san sát. Hơi thở của cuộc sống cuộn trào như dòng sông không ngừng.
"Đông thật," Triệu Cao thì thầm, "nhưng nghèo thì vẫn nghèo."
Thúc Tư Kỳ liếc hắn: "Ngươi thấy nghèo chỗ nào?"
"Thì... người nhiều vậy mà không ai đủ tiền cưỡi lừa, chứng tỏ nghèo."
"..."
Thúc Tư Kỳ lần đầu tiên cảm thấy có người có thể biến triết lý cưỡi lừa thành hệ tư tưởng.
Cả hai cưỡi lừa qua mấy con phố lớn, cuối cùng dừng lại trước một phủ đệ to tổ bố, cổng lớn đỏ chót, hai con kỳ lân đá mài sáng bóng, mái cong vút tráng lệ như miếu thần.
Triệu Cao ngửa cổ nhìn, ánh mắt không giấu được chấn động:
"Mẹ nó... phủ đệ thế này không phải ăn hối lộ thì là ăn gì ra? Ăn trời à?"
Thúc Tư Kỳ vốn đang tính toán trong đầu xem Lôi Phong có thể để lại bao nhiêu đầu mối trong phủ, nghe vậy suýt nữa bật cười thành tiếng.
Triệu Cao lại tiếp tục lẩm bẩm như độc thoại:
"Lạnh lùng thì lạnh lùng chứ cũng phải biết giữ thể diện. Ngài nói hắn lạnh như khối băng, mà nhà ở như Phúc Vương phủ thứ thiệt."
Nói rồi hắn kéo dây cương cho lừa đứng sang một bên, rồi thì thào:
"Cẩn thận, coi chừng có cơ quan."
Thúc Tư Kỳ: "Đây là nhà hắn, không phải cung cấm."
Triệu Cao: "Lỡ có chó canh cổng thì sao?"
Cánh cửa gỗ lớn mở ra đúng lúc hắn vừa dứt lời. Một gia đinh trẻ tuổi ló đầu ra, ánh mắt mông lung như vừa ngủ dậy:
"Các vị... tìm đại nhân?"
Thúc Tư Kỳ không đáp, chỉ đưa một phong thư từ tay áo ra, khẽ nói:
"Giao cái này cho thư đồng của đại nhân nhà ngươi."
Gia đinh thoáng nhìn, không dám hỏi nhiều, chỉ nghĩ bụng chắc lại là bạn rượu hoa đến mời đại nhân đi nghe nhạc, bèn khẽ gật, quay đầu chạy vào.
Không đến hai khắc, một thư đồng khoảng mười tám tuổi bước ra, dáng vẻ nhanh nhẹn, cung kính khom lưng:
"Mời nhị vị vào trong."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro