Chương 126
Mật tín từ phương bắc
Phía trên, nữ đế chưa từng mở miệng từ nãy đến giờ khẽ nghiêng đầu nhìn xuống.
Cái liếc mắt ấy nhẹ như gió quét, nhưng Lễ bộ thượng thư cảm thấy máu trong người đông lại.
Một nhịp sau, giọng nói băng lãnh vang lên:
" Cáo quan?"
Chỉ một câu. Không cao giọng. Nhưng tựa hồ đập mạnh vào lồng ngực cả điện.
"Dạ... đúng là, tấu bẩm Thánh Thượng..."
Lễ bộ thượng thư cúi đầu sâu hơn, đầu ngón tay siết chặt tay áo, ngăn không để run.
Rồi... một tràng cười mỏng vang lên giữa điện.
Tiếng cười của nữ đế. Không lớn, không dài, như chuông bạc rung trong sương. Nhưng chẳng ai cảm thấy thanh thoát – chỉ cảm thấy cái rét cắt vào tim.
" Kia cũng tốt. Trẫm còn định tìm một ngày đẹp trời xét phủ đệ của hắn một chút. Không ngờ người này khôn, đi trước một bước... làm ruộng."
Câu nói rơi xuống như gươm chém vào nền đá.
Không ai cười. Cũng không ai thở mạnh.
Trong góc điện có người run rẩy cúi thấp hơn, lặng lẽ dùng tay áo lau trán.
Ai cũng hiểu – nếu nữ đế đã có ý xét nhà, thì dù là ngọc cốt kim thân cũng không thoát tội. Cái gọi là "lui sớm làm dân" chỉ là mạng đổi mạng trong danh nghĩa.
Sau đó, tới lượt bộ Lại.
Lại bộ thượng thư chỉ mới ba mươi, râu quai nón được tỉa tót kỹ lưỡng nhưng vẻ mặt không che nổi sợ hãi.
"Khải bẩm Thánh Thượng. Lễ – Lại hai bộ đã xét tuyển. Có mười sáu sĩ tử được chọn để tiến cung bồi dưỡng, dự kiến vào học tại Nội Học Viện..."
Tấu chương được dâng lên. Lão công công quỳ mở, trình lên trước mặt hoàng tọa.
Nữ đế không vội. Tay nàng tựa vào long ỷ, gối đầu vào ngón tay, mắt vẫn nhắm hờ.
"Đọc."
Từng tên được nêu lên. Khi tới cái tên thứ mười:
"Lôi Lãng."
Một nhịp yên lặng, rồi giọng nữ đế vang lên, sắc như dao chém:
"Lôi Lãng?"
Lại bộ thượng thư nuốt nước bọt:
"Dạ... là biểu đệ của Lôi đại nhân... thần đã tra xét lý lịch..."
Giọng nói càng lúc càng nhỏ. Gió như ngừng thổi trong điện.
Nữ đế mở mắt. Ánh nhìn sắc lạnh như ánh tuyết nơi cực bắc:
"Cáo quan, còn để lại hạt giống? Lôi gia là muốn tiếp tục vì triều cống hiến... hay muốn đời đời làm sâu mọt gặm ruỗng triều cương?"
Không ai đáp. Không ai dám nhúc nhích.
Chỉ có tiếng tim đập thình thịch, từng nhịp từng nhịp trong lồng ngực.
Một lát sau, nữ đế hỏi tiếp:
"Người này là y giả?"
"Dạ, đúng..."
"Điều hắn đến tiểu y viện Tây cung."
Bốn phía lặng như tờ. Không ít người lặng lẽ thở dài.
Tây cung không phải nơi dễ sống. Đặc biệt đối với y giả mới vào cung, không có chỗ dựa, không có thực quyền, thì chỉ có hai đường: hoặc làm người vô hình, hoặc... biến mất.
Nhưng không ai dám cầu xin. Không ai dám mở miệng. Trong đại điện này, lời nữ đế – chính là luật.
Triều nghị tiếp diễn.
Nhưng từ sâu trong đáy lòng từng người, ai cũng biết – ở Mạc Bắc, mỗi ngày lên triều có thể là ngày cuối cùng thấy ánh dương.
Bởi giữa cấm cung ngàn năm vàng son phủ đỉnh, có một nữ đế – khuynh quốc khuynh thành – mà ánh mắt nàng, một câu nói của nàng... chính là quyền sinh sát của cả thiên hạ.
Không ai biết khi nào trời bắt đầu sáng. Nhưng Thiết Đình vẫn chìm trong sương, và ánh sáng ngoài kia – dường như chẳng bao giờ rọi nổi vào nơi ngai vàng phủ gió tuyết này.
____
Cùng lúc đó, cách hoàng đô vạn dặm mã lý, nơi đất trời phương Nam vẫn ngập trong nắng dịu và hương trầm ngòn ngọt, Nam Uyên lặng lẽ đón gió của ngày mới.
Trong hậu viện phủ Kỷ vương, chim sẻ còn đang giành nhau trái táo đỏ trên mái ngói, thì bên trong thư phòng, ánh nến đã sáng lên từ bao giờ.
Lôi Phong đứng trước bàn thư, tay cầm bức thư tín vừa bóc dấu niêm. Đôi mày hắn nhíu lại theo từng dòng chữ. Bên cạnh, Tưởng Bình đi qua đi lại như mèo bị hun lửa, dáng vẻ sốt ruột không che giấu nổi. Thỉnh thoảng còn liếc trộm lên tờ thư, nhưng nào có đọc được gì – bút tích của người phía Bắc là kiểu chữ "muốn đọc phải học thi đậu Thám Hoa".
Lôi Phong không đọc thành tiếng, càng không nói lời dư thừa. Nhưng sắc mặt hắn càng lúc càng âm trầm, mày nhíu càng sâu. Đến khi đọc xong dòng cuối cùng, hắn mới ngửa đầu thở hắt ra một hơi — gương mặt lạnh nhạt sắc sảo này giờ đây giống như vừa bị tiểu cẩu cắn một ngụm mà không thể cắn lại.
Tưởng Bình chịu không nổi nữa:
" Rốt cuộc là thế nào? Là tin vui hay tin dữ, hay tin... điên?"
Lôi Phong không trả lời ngay, mà lại hỏi một câu chẳng ăn nhập:
" Lạc Trầm hiện giờ thế nào?"
Tưởng Bình ngẩn ra giây lát rồi đáp:
" Hắn cùng A Hành chia nhau điều tra Đông Doanh. Gần đây nói gì cũng "phải tìm Lôi Phong", "phải moi được sự thật"."
Nói đến đây, hắn khẽ nhếch mép, giọng mang theo mấy phần châm chọc:
" Là "tìm về", hay "diệt khẩu", ai mà biết?"
Lôi Phong khẽ bật cười, không rõ là cười bản thân hay cười người khác. Hắn chỉ phẩy phẩy bức thư:
" Hắn không tìm được đâu."
Tưởng Bình cau mày, định hỏi tiếp thì Lôi Phong đã đưa bức thư ra trước mặt, giọng bình thản:
" Tin từ người của ta ở hoàng đô báo về. Họ đã tiếp xúc với chủ tử và người của Vệ Trọng Khang. Bọn họ... an toàn."
Tưởng Bình giật nhẹ mi:
" Hoàng đô? Cái danh nghe quen mà lạ, Nam Uyên chúng ta có gọi vậy đâu?"
Lôi Phong liếc hắn:
" Không phải Nam Uyên. Là kinh thành Mạc Bắc."
Tưởng Bình suýt cắn lưỡi:
" Mạc Bắc?!!"
Hắn trừng mắt nhìn Lôi Phong như thể vị giả vương gia này vừa nói ra câu "ta vừa cưới thê tử sinh đôi".
" Ngươi chắc chắn? Là cái Mạc Bắc... hoàng quyền nghiêm ngặt, hở một ly là mất đầu sao?"
Lôi Phong gật đầu, mặt không đổi sắc:
" Không gần, cũng chẳng xa. Nhưng đi thế nào mà tới được đó, ta không rõ. Chỉ biết, nếu đã gặp được người của ta, nghĩa là tạm thời an toàn. Chỉ là..."
Tưởng Bình liếm môi, rốt cuộc cũng không nén nổi thắc mắc:
" Nhưng mà... chỉ là cái gì?"
Lôi Phong chậm rãi cuộn bức thư lại, ánh mắt trầm xuống như nước giếng cổ:
" Trong thư nói, điện hạ hiện đã dùng thân phận giả, trà trộn vào Mạc Bắc triều đình."
Lôi Phong dừng lại một nhịp rồi thấp giọng:
" Nhưng ta rõ ràng hơn ai hết, Mạc Bắc hoàng cung... là tử địa."
Hắn dằn từng chữ:
" Nơi đó, chỉ cần nói sai một lời, đi sai một bước, chính là tan xương nát thịt."
Tưởng Bình nghe mà rùng mình, vội xoa tay:
" Vậy giờ sao? Có cần liên hệ để vương gia suy xét lại?"
Lôi Phong lắc đầu:
" Nếu điện hạ đã chọn đi đường đó... thì chúng ta chỉ có thể âm thầm dọn sạch những mũi nhọn phía sau cho ngài ấy."
Chiều hôm ấy, gió từ hướng Tây thổi về dịu nhẹ.
Trong viện, cây bạch đàn già xào xạc lá, từng tia nắng cuối ngày rọi qua mái ngói cong, chiếu xuống đất loang lổ từng mảng vàng. Bên hiên, Tưởng Bình ngồi gác chân, vừa nhâm nhi chén trà vừa ngẫm nghĩ:
" Nếu giờ ngươi là vương gia, ngươi sẽ làm gì?"
Lôi Phong không ngẩng đầu, chỉ khẽ đáp:
" Không cần nghĩ. Ta sẽ không bao giờ bước chân vào cấm cung Mạc Bắc."
Tưởng Bình "hừ" một tiếng, đảo mắt:
" Vậy nên ngươi mới chỉ làm giả vương gia, ngài ấy mới là người đi bước cờ hiểm."
Rồi lại ngẫm nghĩ, chau mày:
" Nhưng bước cờ này... hiểm đến mức chẳng khác nào lấy trứng chọi đá."
Lôi Phong không nói nữa, chỉ yên lặng nhìn về phương Bắc. Ánh tà dương phản chiếu vào đôi mắt hắn, lạnh như thép, mà sâu như nước.
Lúc này, bên tai họ lại vang lên tiếng quạ bay qua mái viện, để lại một khoảng trống trong không gian, như điềm báo cho một ván cờ chưa ai đoán được kết cục.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro