Chương 127
Tây Y Viện và... Phùng "Tỷ"
Tiểu viện nằm khuất trong góc sâu nhất của Tây Cung, dưới tán cây long não già, mái ngói xám loang lổ, tường loang vôi nứt nẻ, nhìn qua chỉ thấy một chữ: "tàn".
Thúc Tư Kỳ vừa đẩy cửa bước vào đã không kiềm được mà ho sặc sụa. Một làn bụi cuộn lên như khói lửa sa trường khiến nàng suýt ngã ngửa ra sau. Tay áo vung vẩy, mặt nhăn nhó, nàng ho khan một trận dài rồi thấp giọng thầm mắng trong lòng:
"Đây là nơi cho người ở sao? Lừa ta vào chuồng heo cũng đừng lừa kiểu này a!"
Ánh mắt quét một vòng, tường có mạng nhện, góc có rệp, sàn đầy tro bụi. Nàng khép hờ mắt, cắn răng cười khổ, lẩm bẩm:
"Chỗ thế này cho Tứ Nhi nàng còn lắc đầu ngao ngán, chứ nói chi tới ta..."
Thái giám trẻ đứng bên cạnh nở nụ cười chức nghiệp không thể giả hơn, nhẹ nhàng đáp:
"Đây là chỗ ở của Lôi y sư. Nằm trong Tây Y viện."
Thúc Tư Kỳ xoay mặt sang nhìn hắn, ánh mắt không thể diễn tả được hết bi thương, chỉ hỏi lại:
"Đây thật sự... là xây trong hoàng cung sao?"
Thái giám vẫn cười như tượng đá, chắp tay nói tiếp:
"Là. Chưởng quản Tây Y viện là Phùng Lý, có việc gì, ngươi cứ tìm nàng ta."
Dứt lời như trốn nợ, hắn xoay người rời đi nhanh như gió cuốn, để lại nàng đứng giữa tiểu viện đổ nát, gió thổi qua khe cửa còn nghe tiếng gỗ kẽo kẹt như quỷ khóc.
Thúc Tư Kỳ nhíu mày, thì thầm nhắc lại cái tên:
"Phùng Lý...? Nghe như... nam nhân râu quai nón bụng phệ?"
Ý nghĩ ấy vừa hiện, nàng liền đưa tay day thái dương:
"Không được. Gần đây suy nghĩ lung tung quá rồi..."
Dẫu thế nào cũng phải sống, nàng thở dài nhận mệnh. Ống tay áo xắn lên, cầm chổi như cầm kiếm, bắt đầu trận chiến dọn dẹp lịch sử nhất cuộc đời. Đường đường là nhiếp chính vương từng khiến địch quốc khiếp sợ, nay vì lý tưởng sống sót mà phải quét mạng nhện.
Mất hơn một canh giờ, gian phòng mới nhìn ra hình dáng người ở. Nàng ngồi phịch xuống bậc cửa, đang định lau mồ hôi thì ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân dồn dập.
Nàng cảnh giác ngẩng đầu lên—ba người nam nhân ló đầu nhìn vào viện, ánh mắt đủ loại biểu cảm từ hiếu kỳ đến kinh dị.
Người đầu tiên tầm ba mươi lăm tuổi, râu quai nón như cây chổi lau nhà, cười ha hả bước vào:
"Định tới giúp ngươi một tay, nhưng có vẻ đến muộn rồi nha!"
Sau đó hắn vỗ ngực tự giới thiệu:
"Ta là Tạ Chương. Còn đây..." — hắn chỉ một thiếu niên gầy gò bên cạnh — "...là Mã Lý."
Thúc Tư Kỳ khẽ nhíu mày:
"Mã Lý?"
Tạ Chương cười đắc ý:
"Cha hắn thích ngựa, nương thì mê hương liệu, hợp lại đặt vậy đó."
Nàng nhịn cười không nổi, suýt sặc nước bọt.
Người cuối cùng trong ba là một nam tử dáng cao gầy, vẻ ngoài ôn hòa, giọng trầm ổn:
"Hắn là Lâm Thanh. Người có bản lĩnh nhất Tây Y viện."
Thúc Tư Kỳ gật đầu lễ độ, chắp tay:
"Ta gọi là... Lôi Lãng."
Tạ Chương bật cười:
"Tên gì nghe như tiếng sét giữa trời quang. Rất có khí thế!"
Nàng cố nuốt nước mắt, khóe miệng co giật thầm nghĩ:
"Lão Cửu, ngươi đặt tên kiểu này là định hại ta cả đời a..."
Lâm Thanh vừa thấy nàng vẫn cầm chổi, liền chủ động nói:
"Ngươi chắc chưa gặp qua Phùng tỷ đâu, đi cùng bọn ta một chuyến, tiện báo danh."
Chữ "Phùng" vừa lọt vào tai, nàng đã lạnh gáy. Còn chưa kịp lên tiếng thì ngoài sân đã vang lên tiếng bước chân như sấm, mỗi bước dẫm xuống đất như long trời lở đất.
Cả viện rung rinh, gió bị thổi ngược.
Thúc Tư Kỳ giật nảy người:
"Cái gì tới vậy?!"
Mã Lý nhún vai, cười hắc hắc:
"Phùng tỷ đó."
Ánh sáng từ cửa viện bị che khuất bởi một bóng người to lớn, rắn rỏi, lưng rộng như cánh cửa thành. Từ dáng lưng mà nói, đây chắc hẳn là một tráng hán khí khái ngút trời.
Thúc Tư Kỳ nuốt nước miếng.
Nhưng ánh sáng vừa ló lên để nàng nhìn rõ mặt người nọ—đã khiến nàng hồn bay phách tán.
Một gương mặt vừa nam vừa nữ, lông mày rậm, cằm vuông, tóc búi cao theo kiểu nữ quan nhưng khí chất lại không khác gì tướng quân. Ánh mắt ấy nhìn nàng như soi thấu ba đời tổ tông.
"Lôi Láng? Lôi Láng đâu?" Giọng nói như lôi động chấn vách, khó phân ra là nam hay nữ.
Lâm Thanh vội vã:
"Phùng tỷ, là Lôi Lãng."
Phùng Lý cau mày:
"Láng hay Lãng, không phải đều là tên kêu lên như sấm sao?"
Thúc Tư Kỳ đứng hình. Gân xanh bên trán nhảy phập phồng, nàng thầm rủa:
"Ngươi cứ gọi ta là Lôi Lôi đi cho xong chuyện..."
Cười gượng một cái, nàng cúi đầu đáp:
"Là ta. Tên... Lôi Lãng."
Phùng Lý ngắm nàng chằm chằm, bỗng nở nụ cười rực rỡ như mặt trời giữa trời đông:
"Nam nhân như vậy mới đúng gu lão nương a!"
Tạ Chương và Mã Lý lập tức ôm bụng chạy thẳng ra khỏi viện, miệng thều thào:
"Không chịu nổi! Không chịu nổi!"
Chỉ còn lại Thúc Tư Kỳ cùng Lâm Thanh—một người mặt đơ cứng, người kia thì cười nhạt như chưa thấy gì.
Sau một hồi nói chuyện, ghi danh, xác nhận chỗ ở, Phùng Lý còn tặng nàng thêm một cái khăn lụa màu hồng... và một lời dặn dò "thân mật":
"Có chuyện gì... cứ tới tìm ta. Ban ngày, ban đêm... đều được."
Thúc Tư Kỳ im lặng.
Tối đó, nàng trằn trọc cả đêm, nghĩ lại hành trình xuyên không của mình.
Chiến trường từng ngâm mình.
Vương quyền từng giữ.
Giờ đây—gian phòng đầy mạng nhện, và một vị "tỷ" làm nàng sợ hơn cả binh đao.
...
Khi bóng đêm buông xuống Tây Cung, tiểu viện của Lôi Lãng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Thúc Tư Kỳ ngồi bên mép giường tre ọp ẹp, nhìn ra khe cửa sổ còn hở. Gió đêm mang theo mùi thuốc phảng phất, đắng đắng nơi đầu lưỡi. Phía xa là tiếng lửa bếp nổ lách tách từ một căn phòng nào đó trong viện, lẫn trong đó là tiếng ai đó đọc y thư nhỏ giọng, xen thêm một vài tiếng ngáy nặng trịch nghe như sấm mùa hạ.
Nàng cúi đầu, cầm chiếc khăn lụa màu hồng Phùng Lý tặng, gấp rồi lại mở, mở rồi lại gấp, chốc chốc lại thở dài:
"Tây Y viện... xem ra còn 'nhiều điều kỳ thú' hơn ta tưởng..."
Ngay lúc nàng nghĩ ngày hôm nay cuối cùng cũng trôi qua, ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng nói rì rầm:
"Ngươi nói thật hả? Lúc Phùng tỷ nắm tay hắn không chịu buông?"
"Thật! Ta thấy tận mắt mà! Phùng tỷ nói hắn là 'tiểu lang quân' hợp nhãn nhất từ trước tới nay..."
"Thôi thôi, mai chắc hắn bỏ trốn quá."
"Ta cá hắn không trụ được ba ngày!"
Bóng người ngoài cửa lén lút lướt qua như miêu đêm, rõ ràng là đám người Tây Y viện vừa hóng chuyện vừa cá cược.
Thúc Tư Kỳ nhắm mắt hít sâu, nghiến răng nghiến lợi.
"Mới ngày đầu mà đã muốn dọn nhà rồi..."
Thế nhưng... chính vào khoảnh khắc nàng chuẩn bị nằm xuống, một phong thư không tên, không dấu niêm phong được nhét vào dưới khe cửa. Bì thư màu xám tro, nét chữ xiêu vẹo viết đúng hai chữ:
"Cẩn thận."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro