Chương 131
Người cùng thuyền
Bên kia vách ngăn, Đông Phương vẫn ngồi, nhấc nhẹ chén rượu, nét mặt thư thái, chẳng tỏ ra kinh ngạc. Người có võ công cao thâm như hắn, chỉ một nhịp hô hấp của kẻ khác đã nghe rõ ràng như đang ở sát bên tai, huống chi tiếng bước chân kia từ đầu đã có phần quen thuộc.
Nam nhân bí ẩn bên này vẫn chưa tháo mặt nạ. Hắn đeo một chiếc mặt nạ bạc, hoa văn cổ quái, che nửa khuôn mặt. Không phải để giấu đi dung nhan, mà là... để che đi thứ gì đó dữ tợn trên gương mặt.
Hắn nhếch môi cười như không cười:
" Đông Phương tiên sinh khiêm tốn. Nghe nói... Kha Lạc có động tĩnh lớn?"
Đông Phương nhấp ngụm rượu, mắt híp lại thành khe nhỏ, chậm rãi nói:
" Là hổ rời núi a."
Nam nhân kia gật đầu, chẳng mấy để tâm, tay vẫn thong dong tráng nước lần đầu cho trà:
" Chẳng lẽ... chỉ hổ này đã khiến Đông Phương tiên sinh phải phiền lòng?"
Hắn nói nhẹ, nhưng câu từ không khỏi mang hàm ý châm chọc: "Chỉ hổ"?
Đông Phương cười khẽ, giọng lạnh đi ba phần:
" "Chỉ hổ"? Cũng phải thôi... đối với vị kia, chút việc này, chỉ là cỏn con mà thôi."
Nam nhân kia chầm chậm xoay chén trà, ánh mắt như xuyên qua vách gỗ nhìn thẳng vào đối phương. Tay dừng một nhịp, hắn cười nhạt:
" Tiên sinh biết mà, những thứ này... không quan trọng đúng không? Dù sao thì — chúng ta... là người cùng thuyền."
Câu nói rơi xuống, mang theo hàm ý không thể nào rõ hơn. Lời nói bình thản, nhưng giống như lưỡi dao lạnh lẽo vừa lướt qua da thịt, không ai tránh được.
Đông Phương cười khẽ, cuối cùng cũng hạ giọng, không còn đối đầu:
" Không chỉ là hổ rời núi đâu. Sầm Ty cũng đã trở về."
Người mang mặt nạ khẽ nhướng mày:
"Sầm Ty?"
"Hắn hẳn là từ Tây Di giáp biên trở về. Lần này quay lại, chắc chắn sẽ tăng nhân thủ, dốc sức tìm kiếm nữ nhi của Tô Nhất Kiện."
Nam nhân không vội đáp, chỉ quay nhẹ chén trà trong tay, rồi nói chậm rãi:
" Kia chẳng phải cũng là chuyện tốt?"
Đông Phương khựng tay, giọng bất định:
" Tốt?"
Nam nhân mỉm cười, đặt chén xuống:
" Thanh kiếm tốt cũng có hai lưỡi. Quan trọng... là tiên sinh đang cầm đầu nào."
Đông Phương ánh mắt lóe sáng, hạ giọng:
" Ý Lương công tử là...?"
"Nếu hắn tìm ra nàng trước tiên sinh một bước, thì chẳng phải càng khẳng định chín phần nàng ấy là thiếu chủ thật sao."
Nam nhân vừa nói vừa ngả người vào ghế, âm giọng thấp dần nhưng từng từ rành rọt:
" Hơn nữa..."
Đông Phương nheo mắt, giọng khàn xuống:
" Hơn nữa cái gì?"
Nam nhân nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt là hàng loạt tính toán như lưới nhện:
"Hơn nữa... nếu nàng chỉ là tiểu thư dân gian, việc ám sát một người hay thậm chí diệt cả gia tộc với Đông Doanh... chẳng qua chỉ là chuyện giơ tay."
Hắn dừng một chút, giọng nói chậm rãi, sát ý lạnh như lưỡi băng:
" Nhưng nếu nàng là người triều đình, là viên trung chính mạch... thì khác rồi."
Đông Phương nhấp ngụm rượu, không nói, chỉ gõ nhịp nhanh hơn trên chén ngọc.
Nam nhân thản nhiên nói tiếp, lần này giọng cao hơn một chút, như cố tình đè mạnh vào từng từ:
" Chủ tử tại hạ có thể giúp tiên sinh một tay... diệt cỏ tận gốc."
"Diệt cỏ tận gốc" — bốn chữ đè nặng lên không khí. Tựa như một lời tuyên án, vừa là hứa hẹn, vừa là cảnh cáo.
Đông Phương nghe vậy, ánh mắt lóe lên, hiểu rõ đối phương không định bỏ rơi hắn. Một bàn tay vỗ mạnh lên đùi, hắn phá lên cười sảng khoái:
"Kia, ta phải cảm tạ vị kia a! Chỉ cần... nàng không còn tồn tại, Đông Doanh lúc nào cũng sẵn sàng vì ngài ấy góp sức!"
Nam nhân không cười theo. Hắn đứng dậy, phủi nhẹ vạt áo, rót thêm một chén trà rồi buông lời:
"Không có gì. Chủ tử chỉ truyền lời: nếu năm xưa chúng ta ra tay gọn gàng hơn, cẩn trọng hơn một chút... đã chẳng để Tô Nhất Kiện đi trước một bước."
Đông Phương gật đầu, ánh mắt lóe lên sát khí. Nhưng miệng vẫn cười:
" Lần trước thiếu sót... thì lần này để bù lại đi."
Lời vừa dứt, đã có ba bốn nữ nhân ăn mặc mỏng manh nối nhau bước vào phòng Đông Phương. Tiếng cười lả lơi, hơi rượu và hương son phấn nhanh chóng bao trùm gian phòng.
Nam nhân kia nghe thấy động tĩnh, lông mày nhíu chặt, không chút nấn ná. Hắn bước ra ngoài không một lời từ biệt.
Sau tiếng cửa gỗ đóng khẽ, bên trong kia vẫn là tiếng cười dâm tà của Đông Phương hòa cùng tiếng sáo trúc văng vẳng từ tầng trên.
**
Ngoài đại sảnh tầng một của Bình Nhã Các, tiếng đàn vẫn ngân nga như suối nhỏ trong rừng sâu, nhẹ nhàng, không vướng bụi trần. Những công tử khoác cẩm bào, tay cầm chén ngọc, chậm rãi nhấp trà, mắt ánh ý cười bàn luận chuyện binh thế như đang ngâm một bài thơ, kể một đoạn tuồng xưa.
Bầu không khí mơ hồ như men rượu vừa ngấm, dịu dàng, thư nhàn, chẳng chút bụi sát.
Tấm bình phong khắc hoa lan trắng ngăn giữa đại sảnh và hành lang dẫn về nội viện, từng đường chạm khắc như có sương phủ lên.
Nhưng chính sau tấm bình phong kia — là tiếng rượu rót lẫn tiếng rên rỉ, là mùi xạ hương che giấu mùi máu nhàn nhạt, là những lời nói nửa đêm định đoạt sống chết một gia tộc.
Bên ngoài, lá trà xoay đều trong lòng chén, ánh trà màu ngọc bích khẽ rung như trái tim kẻ mưu đồ chưa thành.
Bên trong, một lưỡi đao đã kề sát gáy người mà đến tận lúc này... vẫn chưa biết bản thân mang theo huyết mạch bị nguyền rủa, hay là dòng chính duy nhất được bảo tồn đến hiện tại.
Một bước nữa, hoặc sống tiếp như kẻ vô danh.
Hoặc chết... như một hoàng mệnh chưa từng được xưng danh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro