Chương 135


Cái kia bệnh lậu... là ta biểu ca



Tạ Chương bưng ly rượu, mắt đảo một vòng rồi cười cợt:
"Ta nói mời, ngươi thật sự không chọn à? Mau mau, chỉ cho cô nương bưng tới mấy món sở trường, đừng có giả thanh cao làm chi."

Thúc Tư Kỳ lúc ấy tay chống má, tay còn lại chỉ điểm điểm mấy món trên thực đơn, thần sắc thản nhiên, chẳng thèm nói nửa câu khách sáo.
Tạ Chương thấy vậy có hơi... há hốc. Cái kiểu bình thản đó làm người ta vừa buồn cười vừa khó đoán.

Mấy tên khác cười rộ cả lên. Dĩnh Phiêu đập bàn cười ngặt nghẽo:
"Mắt ta chắc mù, tưởng đâu gặp thiếu gia, công tử nhà ai lạc vào, ai dè... cũng biết chọn món đó nha."

Chưa đầy hai khắc sau, cửa mở đánh "két" một cái.
Năm sáu nữ tử ăn mặc lả lơi, đong đưa eo hông bước vào, tiếng cười oanh yến lả lướt theo từng bước chân.

Tạ Chương vỗ bàn cười lớn:
" Mau mau tới đây a! Làm cho Lôi gia các ngươi sung sướng liền có thưởng!"

Vừa nói vừa chỉ ngay vào Thúc Tư Kỳ đang ngồi góc trong.

Hai ả kỹ nữ tươi cười yểu điệu tiến tới, còn chưa kịp chạm vào tay áo, Thúc Tư Kỳ đã lùi nửa bước, nghiêng vai né khéo.
Ánh mắt nàng cụp xuống, tay nâng chén trà, nhấp một ngụm rồi nhẹ giọng:

"Không cần. Ta tới ăn, các ngươi cứ chơi."

Giọng nói như có băng đọng. Không phải lạnh lùng ngạo mạn, mà là kiểu không hứng thú tuyệt đối.

Hai nữ nhân hơi sững lại, có phần không quen bị từ chối như thế.
Tạ Chương xoa xoa mũi, thấy không khí có phần ngượng, cười ha hả giải vây:
"Được được, hắn là loại đầu gỗ trời sinh, bọn ta chơi bọn ta, ngươi đừng làm phiền hắn."

Không khí lại sôi động trở lại.

Lâm Thanh và Thúc Tư Kỳ đều không đụng đến nữ nhân, chỉ ăn uống yên lặng.
Riêng Thúc Tư Kỳ lâu lâu lại liếc nhìn mấy cô nương mặt hoa da phấn kia, nhưng chẳng phải tiếc nuối hay động lòng — mà là... nàng thầm nghĩ son phấn các nàng bôi lên chắc phải dày gấp chục lần nàng đánh phấn lúc cải trang.

Nghĩ tới đó, mí mắt nàng rũ xuống, môi khẽ cong cong như đang nén cười.


Mã Lý đang uống rượu ngon, chợt đổi đề tài:

"Này, nghe đâu bộ Lễ cái Tả Thị Lang mới cáo quan đó nha!"

Dĩnh Phiêu ngẩng đầu, chớp mắt:

"Cáo quan? Hắn chẳng qua ba mươi mấy thôi mà, cáo lão hồi hương cái nỗi gì?"

Mã Lý nhếch môi, giọng nửa thật nửa đùa:

"Hồi hương cái đầu ngươi. Nghe đâu đêm trước vui vẻ cùng A Bội quá đà, hôm sau liền... không dậy nổi!"

Tạ Chương vừa ăn vừa hỏi, mặt đầy tò mò:

"Sao ngươi biết? Hay ngươi trốn dưới giường bọn họ?"

Mã Lý ưỡn ngực, vỗ bàn cái rầm:

"Ta là ai? Trong cung này chuyện gì lọt qua mắt ta được chắc?! Từ a miêu a cẩu cãi nhau tới quan lớn gãy giường, ta đều tỏ tường!"

Lâm Thanh nhấp rượu, mắt không đổi, chêm một câu lạnh như gió phương Bắc:

"Kia chưa chắc là thật. Là chuyện không quan trọng nên mới có người dám đồn. Thử đụng đến chuyện Thánh thượng xem — kẻ nào dám mở miệng xằng bậy?"

Không khí khựng lại chốc lát.

Mã Lý rụt cổ, nhỏ giọng:
"Đó là đương nhiên. Cho ta bạc cũng chẳng dám hó hé tới chuyện của Thánh Thượng."

Tạ Chương lại đổi đề tài:

"Vậy cái Tả thị lang đó thế nào?"

Mã Lý vội tiếp lời:

"Trình văn thư cáo quan, Thánh thượng hạ bút cái rẹt, không hỏi một câu."

Dĩnh Phiêu gật gù ra vẻ hiểu chuyện:

"Có khi nào là... bệnh lậu?"

Câu nói ấy vừa bật ra, trong phòng đột ngột tĩnh mịch.

Không ai cười.

Không ai nói.

Mấy người nhìn nhau, sống lưng lạnh toát — đặc biệt là đám khách quen của Tụ Hoa Lâu... bỗng dưng cảm thấy hơi hoảng.

Ngay lúc ấy —
"Phụt!"

Một tiếng phì cười vang lên.

Tất cả quay lại nhìn. Là Thúc Tư Kỳ.

Nàng thong dong đặt chén xuống, nhướng mày:

"Hắn không lậu."

Tạ Chương nhìn nàng, cẩn trọng hỏi:

"Vì cái gì ngươi chắc thế?"

Thúc Tư Kỳ liếc sang hắn một cái, khẽ cong môi:

"Vì hắn là biểu ca ta."

Lời vừa thốt ra, phòng lại lặng lần nữa.

Bọn họ chợt nhận ra — vừa rồi mình... đang chê bai biểu ca của người ta. Mà biểu đệ lại ngồi nghe hết cả đoạn như xem hí kịch.

Lâm Thanh nhướng mày nhìn Thúc Tư Kỳ như nhìn kỳ hoa dị thảo, môi khẽ cong.

Tạ Chương ho khan, cười gượng mấy tiếng rồi vỗ vai Thúc Tư Kỳ:

"Không có gì không có gì. Biểu ca ngươi... đương nhiên không bệnh lậu! Có lậu thì cũng là hắn lậu!"

Nói đoạn, hắn chỉ tay sang Dĩnh Phiêu.

Dĩnh Phiêu còn chưa nuốt rượu, nghe thế phun thẳng ra mắng to:

"Mẹ ngươi! Ta khi nào bệnh lậu? Đừng có mà đặt điều!"

Cả bọn cười vang như nổ trống.

Tiệc rượu lại tiếp tục. Chừng nửa canh giờ sau, có mấy vị quan viên say mềm đi ngang phòng họ, giọng ồm ồm khó giữ nhỏ.

Một người lè nhè nói:

"Nghe nói Thánh thượng gần đây long thể bất an..."

Một người khác:
"Phải đó, ba ngày chưa thượng triều, thái y tới cũng chưa thấy khá hơn."

Người cuối nhỏ giọng hơn chút, vẻ nhát gan:

"Câm miệng mẹ nó, đây không phải chỗ bàn mấy chuyện đó đâu."

Tiếng bước chân xa dần, rồi tắt hẳn.

Bên trong phòng, mọi ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc, nhưng chẳng ai mở lời.

Sau cùng, cả đám lại im lặng cúi đầu ăn tiếp. Bởi vì bọn họ đều hiểu, có những lời — nói ra chính là tự cầm đao chặt cổ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro