Chương 136


Một đêm không phải là ai cả





Đêm Mạc Bắc lạnh hơn Thúc Tư Kỳ tưởng.

Gió rít khe khe qua từng nếp áo, lùa vào cổ, qua tóc, chạm vào làn da đã sớm tê dại vì men cay, lại thêm hơi sương len lỏi từng sợi. Trên đường về khách điếm, ba cái kẻ kia — Tạ Chương, Mã Lý, Dĩnh Phiêu — say như chết, rượu tràn cả vạt áo mà miệng vẫn không quên lảm nhảm "thêm ly nữa đi huynh đệ".

Mệt nỗi, nàng cùng Lâm Thanh đành phải mỗi người xách một cái, còn lại thì nhờ hầu nam của thanh lâu phụ thêm.

Lâm Thanh vừa đỡ Tạ Chương vừa nói khẽ, giọng pha chút bất đắc dĩ:

"Kiểu này mà quay về cung, bị kẻ nào bắt gặp rồi đồn ra tai thánh thượng... thì khỏi cứu."

Thúc Tư Kỳ gật đầu, vai đỡ lấy Mã Lý — may thay Mã Lý người nhỏ nhẹ, lại mềm như cọng mì luộc — dễ đỡ hơn hai kẻ còn lại:

"Đành tìm khách điếm ngủ tạm đêm nay vậy."

May sao, xéo góc Tụ Hoa Lâu không xa, có một quán trọ cũ kỹ nhưng còn phòng trống. Cả đám vừa vào là ném ba con sâu rượu nằm ngang lên chiếc giường lớn. Dù gì cũng tính là nửa cái quan nhân trong cung, cũng phải giữ mặt mũi — nên cũng chẳng ai để trần ngủ mê như dân lưu lạc, chỉ phủ chăn rồi phó mặc trời đất.



Sắp xếp xong, Thúc Tư Kỳ quay đầu nhìn quanh, không thấy Lâm Thanh đâu. Nàng bèn bước xuống sảnh.

Giờ đã rất khuya, ngoài đường chỉ còn vài kẻ đi buôn về muộn, hoặc mấy người vừa rời thanh lâu, bước đi lảo đảo nhưng vẫn cố giữ tư thế như chưa say. Sương đã xuống từ lúc nào, nhẹ mà lạnh, cứ như đang phủ lên tất thảy một lớp khăn mỏng ẩm ướt.

Vừa bước xuống bậc thềm, nàng đã thấy Lâm Thanh ngồi bệt ngay trước đại môn, bóng lưng hắn hòa vào sắc đêm, có cảm giác lặng như tảng đá lâu năm.

Nàng bảo lão bản lấy hai vò rượu, tay xách hai vò, chậm rãi bước tới.

"Ngươi uống chưa đủ sao?" — Lâm Thanh nghe tiếng chân bước từ trên lầu, nghiêng đầu cười nhận lấy vò rượu từ tay nàng, hỏi.

Thúc Tư Kỳ cũng ngồi xuống cạnh hắn, nhàn nhạt đáp:

"Chưa đủ kẻ răng."

Câu nói từ miệng nàng thốt ra mang theo chút... ngang ngược bất ngờ. Lâm Thanh ngớ ra một khắc, rồi bật cười, cụng vò với nàng:

"Kia lại tiếp tục thôi."


Trăng đêm đó không sáng. Không có trăng cũng chẳng có sao, chỉ có những tầng mây xám đục và gió từ thảo nguyên xa xăm cuộn về, lạnh thấu đến tận cốt.

Thúc Tư Kỳ mở lời trước:

"Lão Tạ khi nãy nhìn vậy mà tửu lượng cũng không giỏi như lời đồn a."

Lâm Thanh bật cười:

"Hắn với Mã Lý là kiểu ham vui, chứ không phải tửu quỷ. Đêm nay là vì chào đón huynh đệ mới — ngươi đó."

Hắn còn nhướng mày huýt vai nàng một cái.

Thúc Tư Kỳ nhấp rượu, cười nhẹ: "Ngươi vì sao lại bị điều đến Tây Y viện?"

Lâm Thanh cũng ngửa đầu, nheo mắt nhìn lên khoảng không đen đặc trên đầu, giọng không cao không thấp:

"Ta đến trễ ba ngày so với hạn báo danh. Tưởng đâu không được nhập cung nữa. Nào ngờ vẫn được cho vào, chỉ là bị ném vào Tây Y viện."

Nói đến đây, hắn nhìn sang nàng, nở nụ cười thản nhiên:

"Nghe đâu là thánh thượng ghét nhất loại người thất hứa."

Thúc Tư Kỳ im lặng, rồi mới khẽ hỏi:

"Ngươi và lão Tạ quen nhau như thế nào?"

Lâm Thanh bật cười, ánh mắt chợt nhuốm màu ký ức. Hắn kể lại đoạn hồi ức khi hai người còn là tân binh nhập cung — một cái dính bẫy bùn do Tạ Chương đào, cái còn lại tưởng bị trộm mà té xuống giếng — lần đầu gặp nhau, đều nhếch nhác như cẩu rơi xuống sông, vậy mà từ đó lại kết tình huynh đệ.

Thúc Tư Kỳ vừa nghe vừa tưởng tượng ra cảnh ấy, bật cười khẽ.

Cũng chính lúc ấy, trong đầu nàng chợt hiện lên một đoạn ký ức —
— không thuộc về nơi này.


Một đoạn đường vắng ở thành phố hiện đại, đèn đường mờ mờ, xe cộ đã thưa. Có một nữ nhân say khướt, loạng choạng bước đi, được một nam nhân vừa lầu bầu vừa dìu.

Người nam nhân giọng khó chịu:
"Ta nói này Tư Kỳ, chỉ là tiệc xã giao, ngươi cũng không cần uống như muốn chết vậy chứ?"

Nữ nhân — chính là Thúc Tư Kỳ — giọng khàn khàn, mùi rượu thoang thoảng:
"Lỡ vui quá trớn... uống nhiều một chút a."

Nam nhân giận đến trợn mắt:

"Ngươi thì vui rồi, ta thì phải tỉnh dậy giữa đêm lái xe bốn chục phút đến đón. Ngươi nghĩ ta là cái gì? Gọi phát là tới à?"

Thúc Tư Kỳ nhe răng cười, tay vỗ vai hắn như xoa dịu:

"Haha, ngươi tốt với ta nhất, Cố Xuyên... ta gọi, ngươi đến liền..."

Cố Xuyên lườm nàng:
"Ta không phải cẩu!"

Nhưng hắn vẫn dìu nàng đi, miệng thì lầm bầm trách mắng, tay lại chưa từng buông.

Ký ức mờ dần, chỉ còn hơi rượu, hơi sương và tiếng gió.

Thúc Tư Kỳ bật cười khẽ, nhìn lên trời, thở ra một làn khói mỏng.

"Đã bao lâu rồi... ta chưa cùng tên Cố Xuyên kia uống say như vậy a?"

Rượu càng uống càng vào, không biết là vò thứ mấy. Lâm Thanh là người gục đầu xuống đất đầu tiên, ôm vò rượu như ôm gối, ngáy khò.

Thúc Tư Kỳ nhìn hắn, lắc đầu cười.

"Đã thật lâu, thật lâu rồi, ta chưa được say quên bản thân là ai."

Nàng ngửa cổ uống cạn thêm một ngụm, cay xé cổ họng. Nhưng cảm giác đó lại rõ ràng hơn bất kỳ thứ gì khác — như thể rượu là thứ duy nhất chân thật nàng còn lại.

Bởi vì...

Từ khi xuyên vào thân thể Cảnh Giai Kỳ, nàng chưa từng có lấy một đêm ngủ yên.
Chưa từng ngừng đề phòng.
Chưa từng thôi tính toán.

Từng bước, từng lời nói, từng ánh mắt... đều phải suy xét kỹ càng. Phải xứng danh "đại hoàng tử", phải là nhiếp chính vương mà ai nấy kính sợ, phải là người che chở ấu đế, phải là người trấn biên cương...
Phải, phải, phải...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro