Chương 146


Từ viện sinh thành... bát phẩm Thái Y viện?!




Hai ngày nay, Lâm Thanh sống không khác gì con tằm trong nồi hấp. Gió thổi cũng thấy là tiếng giày triều phục, miêu kêu cũng ngỡ là lính thị vệ điểm danh người phạm tội.

Vừa ngủ thì thấy bị bắt. Ăn cơm thì run tay làm rơi đũa. Đến cả lúc chải đầu, cũng thấp thỏm nghĩ nên búi kiểu gì cho tiện... lên đoạn đầu đài.

Mà cùng lúc đó, người viết thư thật — Thúc Tư Kỳ — lại thong dong như đi du xuân. Tay phân dược không lỡ một nhịp, miệng còn nhẩm bài thuốc, giờ nghỉ thì... gặm bánh nướng như chưa từng có ai tới đe dọa.

Cũng vì thế, hôm nay Trịnh Duy Thừa lại lò dò tới kiếm chuyện.

Hắn mang theo hai cái tiểu đệ lần trước — giọng bắc địa lè nhè, bước đi thì ngạo nghễ. Vừa tới đã đứng chống nạnh giữa sân:

"Hửm, Lôi Lãng a? Coi bộ ngươi to gan thật đó. Ta biết rồi nha... Lâm Thanh là huynh đệ của ngươi, thư ấy chắc chắn là do ngươi xúi bẩy hắn viết rồi giao!"

Hắn vừa nói, vừa vỗ tay "bốp bốp" như thể khui ra được một tội trạng chấn động thiên đình.

"Thế thì tốt rồi. Nội Học Viện không chấp nhận loại viện sinh làm loạn, ta sẽ đích thân đi báo nữ quan. Để xem ngươi còn kiêu căng được mấy bữa!"

Thúc Tư Kỳ từ tốn đặt chậu dược xuống, phủi tay, ánh mắt như nhìn cọng cỏ vô tình mọc lệch hàng:

"Trịnh công tử có vẻ rất rảnh rỗi. Hay ta biếu cho một giỏ dược, mời ngày ngày theo ta mà giám sát?"

Trịnh Duy Thừa nghẹn họng.

"Ngươi... ngươi cứ đợi đó!"

"Vẫn đang đợi đây."

Hai bên còn đang giằng co lời qua tiếng lại thì bỗng không khí quanh viện có biến — tiếng xì xào lan dần như sóng gợn.

Một người thấp giọng hỏi:
"Gì vậy? Sao náo thế?"
"Hình như... hình như người của Thái Y Viện lại tới."

Giữa lúc câu nói chưa kịp rơi xuống, một bóng áo xanh viền bạc bước thẳng vào sân.

Chính là Lý Tương.

Phía sau hắn là nữ quan tổ kiểm dược mặt tái như tàu lá. Sau nữa... là Lâm Thanh — đang bị kéo như gà trống lên chợ. Trán đổ mồ hôi, mắt long lanh như chực kêu cứu, miệng mấp máy chẳng ra tiếng.

Trịnh Duy Thừa nhìn thấy Lý Tương thì mặt đổi sắc ngay tức thì. Hắn vội chỉnh áo cung tay cúi đầu:

"Ra mắt đại nhân, học sinh là..."

"Câm."
Một chữ cộc lốc rơi ra từ Lý Tương, mang đậm giọng Mạc Bắc, kéo theo cơn lạnh ập thẳng xuống đầu ba tên đứng gần.

Lý Tương liếc Trịnh Duy Thừa một cái, xong quay qua nhìn kỹ Thúc Tư Kỳ — người vẫn đứng thẳng, bình tĩnh như thường.

"Ngươi... là Lôi Lãng?"

"Là học sinh."
Thúc Tư Kỳ cúi người thi lễ, giọng không cao không thấp, cung kính vừa đủ, không kiêu không nịnh.

Lý Tương gật đầu, ánh mắt chưa rõ là khen hay chê.

Hắn hất cằm về phía Lâm Thanh, lạnh lùng hỏi:

"Lâm Thanh nói... ngươi là người viết thư khiếu nại Thái Y Viện?"

"Đúng vậy."
Không ngập ngừng. Không chối cãi.

Lý Tương nheo mắt, giọng trầm như gió tuyết Mạc Bắc sắp thổi:

"Ngươi có biết... ngươi vừa chỉ tội toàn bộ Thái Y Viện?"

Cả viện thở không ra hơi.

Trịnh Duy Thừa đứng một bên lập tức chen vào như gắp củi đổ thêm dầu:

"Lý đại nhân, học sinh đã sớm nghi ngờ người này. Dù không bằng chứng nhưng thấy từ lâu nàng ta đã... bất kính với tiền bối, hành xử ngông cuồng. Nay còn vu cáo Thái Y Viện, thật đáng..."

"Im miệng."
Lý Tương không ngoảnh đầu, nhưng giọng nói như nhát rìu bổ vào trán Trịnh Duy Thừa.

"Không ai hỏi tới ngươi."

Trịnh Duy Thừa tái mặt, hai tiểu đệ đứng kế sau vội cúi đầu sát đất, nơm nớp không dám thở mạnh.

Lý Tương lại nhìn Thúc Tư Kỳ.
"Ngươi chắc chắn mình không sai?"

"Dạ chắc."
"Nếu chuyện này bẩm báo đến Thánh Thượng, ngươi cũng dám nhận trách?"

"Nếu dược phân sai thật, hậu quả cũng không dừng ở một hai người. Học sinh không sợ chịu trách nhiệm."

Không một chút run sợ.

Lý Tương nhìn nàng hồi lâu. Im lặng.

Toàn viện như đóng băng. Lâm Thanh đứng phía sau, mặt mũi xám ngoét, lòng như có ngàn con kiến bò ngang.

Lâm Thanh — người vẫn luôn được xem là nho nhã, điềm đạm nhất Tây Y Viện, chưa từng nổi nóng, chưa từng vội vàng, cứ như thể trời có sập thì hắn cũng kịp pha trà ngồi ngắm.

Vậy mà hai ngày nay, từ sau khi dính tới chuyện của Thúc Tư Kỳ, hắn rối rắm như gà mắc tóc. Lúc thì chạy Đông viện nghe ngóng, khi lại rình ở hành lang Nam viện chờ động tĩnh, ăn cũng lo, ngủ cũng chập chờn mơ thấy quan binh đến gọi tên. Thậm chí sáng nay vừa ra cửa còn dắt nhầm guốc trái.

Rõ ràng... cái gì cũng không phải chuyện của hắn. Nhưng không hiểu sao, lòng lại cứ thấp thỏm vì một người khác.

Cuối cùng, Lý Tương hít sâu một hơi, thở ra làn khói lạnh như tuyết trên bình nguyên:

"Tốt lắm. Từ ngày mai..."

Hắn xoay người, phất tay áo:

"Ngươi không cần đến Nội Học Viện nữa."

Nói xong... bước đi không quay đầu lại.

Cả Nội Học Viện nổ tung trong đầu. Rối rít. Bàng hoàng. Không tin vào tai mình.

Trịnh Duy Thừa mừng rỡ, gần như muốn cười ra tiếng.

"Thấy chưa? Quả nhiên là bị đuổi rồi! Đó là kết cục của kẻ ngông cuồng như ngươi!"

Hắn huơ tay dẫn theo hai tiểu đệ:

"Đi! Chúng ta đi ăn mừng chuột cống rốt cuộc cũng bị tống khứ."

Lúc này Lâm Thanh mới dám thở. Nhưng vẫn không an lòng.

"Lôi... à không, A Lãng. Ngươi... bị đuổi rồi thật sao?"

Thúc Tư Kỳ vẫn bình tĩnh phủi bụi áo:

"Ta thấy Lý đại nhân chỉ nói 'không cần đến Nội Học Viện', chứ không nói là sẽ xử phạt."

"Nhưng... nhưng vậy thì sao?"

"Thì... có khi người định đưa ta đến chỗ khác thì sao?"

"Chỗ khác?"
Lâm Thanh nghệt mặt.
Một giây sau... vỗ trán cái bốp.

"Trời ạ!"

Thúc Tư Kỳ nghiêng đầu cười nhạt:

"Đừng lo. Ngươi còn run thêm chút nữa là thay ta chầu trời luôn đấy chứ."

Lâm Thanh cúi đầu, mặt méo, không còn biết nên dở khóc hay cười.

**



Giang Thành, cuối tháng Năm.

Nắng hạ rót nhẹ lên từng vạt hoa bên bờ hồ. Cánh phượng rơi lả tả trên nền gạch đỏ, mỏng manh như tơ lụa vương gió.

Giang Thành nổi tiếng với mùa hoa tử vi bung nở – từ tháng Năm đến tháng Sáu, khắp nơi đều lấm tấm sắc tím như vẽ như thêu, làm lòng người vừa chạm đã rung.

Người khắp nơi đổ về đây, kẻ ngắm cảnh, người làm thơ. Từng tửu lâu, quán trọ kín khách, ngay cả vỉa hè quanh Hồ Thanh Dạ cũng rợp bóng người thưởng hoa, ngâm vịnh.

Mà giữa cảnh xuân diễm lệ ấy — phủ đệ của Thanh An quận chúa vẫn yên bình như chốn đào nguyên.

Toạ lạc trên sườn đồi phía Nam thành, Đại phủ Thanh An vừa bề thế vừa nhã nhặn. Không lộng lẫy như phủ vương công, không phô trương như nhà đại hộ, lại mang khí độ riêng – tĩnh mà không lạnh, quý mà không xa.

Trong một gian tẩm điện mở cửa nhìn ra vườn tử vi đang độ nở rộ, nữ tử ngồi trước gương đồng chậm rãi để tỳ nữ vấn tóc.

Nàng khoảng hai mươi lăm, gương mặt đoan trang, mày ngài mắt phượng, vai thon lưng thẳng. Dù chỉ mặc áo lụa thường ngày, khí chất vẫn khiến người hầu không dám cười lớn.

Tỳ nữ phía sau nhẹ tay chải tóc, cười nói:

"Quận chúa, đã lâu không hồi kinh, người có nhớ kinh thành không ạ?"

Thanh An quận chúa mỉm cười, ngón tay vuốt ve chiếc trâm cài:

"Không biết... bao nhiêu năm rồi chưa trở về. Mỗi lần gửi thư cho hoàng huynh, cũng chỉ nhận được đôi ba hàng ngắn ngủi."

Nàng chậm rãi quay đầu lại:

"Không biết giờ người trông thế nào rồi. Mười mấy năm không gặp... e rằng thấy nhau giữa phố cũng chẳng nhận ra."

Tỳ nữ che miệng cười khẽ:

"Nghe nói Nhiếp chính vương hiện nay uy nghiêm lắm, văn võ đều phục. Dân gian còn gọi là 'một tay nắm cờ, một tay giữ kiếm'."

Thanh An bật cười:

"Hoàng huynh... từ nhỏ đã khác người. Ta nhớ năm nàng lên mười, dám dùng cành trúc đánh gãy đoản đao của kẻ xâm nhập thư phòng... Hoàng huynh lúc đó vừa tức vừa sợ, còn ta thì cười không ngớt."

"Người không nhớ người ta, người ta có khi cũng quên mất người mất rồi đó ạ."

Tỳ nữ cười giỡn:

"Quận chúa người cũng bặt vô âm tín bấy lâu, chưa chịu chọn ai làm Quận vương, bảo sao người ta không quên!"

"Cái miệng ngươi! Dám trêu cả chủ tử?"

Thanh An giả bộ giận, giơ tay định phạt, tỳ nữ cười nghiêng ngả né tránh. Hai chủ tớ vui vẻ, tiếng cười vang ra cả ngoài rèm.

Một con chim khách bay ngang, đậu lên mái hiên, hót ba tiếng rồi vụt bay mất.

Thanh An quay đầu nhìn vạt hoa tử vi ngoài cửa sổ, khoé môi vẫn còn đọng nét cười:

"Lần này hồi kinh, cũng là phụng mệnh Thái hậu... Người nhớ ta, muốn ta lên bầu bạn cùng người và Hoàng huynh."

Tỳ nữ sửa lại dây áo cho nàng:

"Có người nhớ là phúc, quận chúa được yêu thương, người khác có muốn cũng không được đâu."

Thanh An gật đầu nhẹ, mắt hơi cụp xuống. Nhưng giữa hàng mi rủ, ẩn ẩn một tia suy tư không rõ tên gọi.

...

Chẳng ai trong phủ biết, chuyến hồi kinh lần này của nàng — không phải vì có người nhớ nhung, cũng không phải vì nghĩa tình thân thuộc.

Mà vì... có kẻ muốn mượn nàng, để hạ một cánh quyền đang dần mở rộng — kề cận long ỷ, như mặt trời giữa ban trưa.

____


Ngày mới bắt đầu.

Nội Học Viện vẫn như thế — gió se se, sương chưa tan hết, người đến người đi như một bức tranh không đổi. Ai học hành thì học hành, ai phân dược thì phân dược, còn Lâm Thanh... vẫn tiếp tục công việc của mình, dù tâm trạng hơi khác thường.

Hắn ngồi trước bàn dược, chậm rãi xếp lại từng bó thảo mộc, tay làm nhưng mắt vẫn lơ đãng nhìn ra ngoài. Gió thổi qua khe cửa sổ, phất qua tay áo hắn khiến hắn hơi rùng mình.

"Thôi được rồi..." – Hắn thở dài trong lòng – "Bình thường cũng đều là ta tìm nàng rôm rả, nàng thì vừa làm vừa gật đầu cho có... Hôm nay không có thì thôi, dù sao cũng quen rồi..."

Xung quanh, các viện sinh vẫn xì xào, nhưng phần lớn đều đã thôi không bàn tán chuyện "viện sinh dám chỉ trích Thái Y Viện" nữa. Dù sao, một cái tên như Lôi Lãng, nếu không có hậu đài, thì cùng lắm vài hôm nữa cũng bị quên bẵng.

Về phần thúc tư kỳ — lúc canh ba, người còn đang say giấc, đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

Cửa vừa mở, một nữ quan mặc áo gấm Thái Y Viện đứng đó, mỉm cười như gió xuân:

"Lôi viện sinh, sáng nay canh thìn xin đến Thái Y Viện trình báo. Đã có người sắp xếp."

Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thúc tư kỳ đầu bù tóc rối đã bị một câu "trình báo" làm cho tỉnh cả người. Nàng chưa kịp hỏi rõ đầu đuôi, chỉ có thể lật đật thu dọn hành lý — mà cũng chẳng có gì để thu.

Nội Học Viện còn chưa kịp ấm mông, quần áo còn chưa kịp treo lên cho ngay ngắn, nay đã phải... cuốn gói.

"Từ Tây Y Viện tồi tàn... nhảy cái vèo lên Thái Y Viện tôn quý?" – Thúc tư kỳ vừa gấp áo vừa thầm nghĩ, khoé môi hơi co giật – "Chuyện này... ta nên vui hay lo nhỉ?"




Ánh nắng đầu ngày trải một lớp vàng nhạt lên nền gạch trước đại môn Thái Y Viện.

Sương sớm vừa tan, trời vẫn còn chút se lạnh. Cái lạnh đặc trưng của phương Bắc, pha với ánh sáng phương Đông, tạo thành thứ thời tiết rất khó diễn tả. Vừa dễ chịu, vừa khiến người khó thở.

Khác với Nội Học Viện — nơi viện sinh phải tự mình đến báo danh, Thái Y Viện có người đón tận nơi. Chỉ thế thôi, đã đủ để phân cao thấp.

Cánh cổng đỏ lớn dần trong tầm mắt. Vừa tới nơi, Thúc tư kỳ ngẩng lên thì thấy... người chờ mình, không ai khác chính là Lý Tương.

Lúc này, hắn đứng giữa bậc thềm, ánh sáng ban mai chiếu nghiêng lên áo hắn, làm đường thêu hoa văn trên tay áo hiện rõ từng mũi kim tinh tế.

Thúc tư kỳ tiến lên, cung kính thi lễ:

"Học sinh Lôi Lãng, tham kiến đại nhân."

Lý Tương nhìn nàng, không còn nét nghiêm nghị như mấy hôm trước. Khóe miệng hơi nhếch, ánh mắt không giấu được một tia thưởng thức.

"Còn học sinh cái gì nữa."

Hắn xoay người, phất tay nhẹ:

"Đi theo ta."

Vừa đi, vừa hỏi mà không quay đầu lại:

"Khi đó ta bảo 'không cần đến Nội Học Viện nữa'... ngươi hiểu là phải đi, đúng chứ?"

Thúc tư kỳ khẽ mỉm cười. Rất nhỏ. Đủ để chính nàng nghe thấy:

"Đúng vậy. Học sinh biết."

Lý Tương gật gù, chân bước chậm rãi qua hành lang đá trắng:

"Bạch truật, cát cánh... phân loại như vậy, thực ra không sai."

Hắn đột ngột dừng lại, xoay người lại đối mặt nàng, giọng trầm mà chậm:

"Vì là Thái Y Viện cố ý sắp xếp như thế. Để... thử xem lớn như vậy Nội Học viện, có ai đủ gan dạ mà chỉ ra sai sót."

Im lặng một lúc.

"Rõ ràng... mấy năm rồi, vẫn chưa có ai cả."

Thúc tư kỳ rốt cuộc đã hiểu — thì ra lời đồn nàng nghe mấy hôm trước là thật. Đây không phải lỗi, mà là thử thách.

Một bài khảo nghiệm âm thầm cho những viện sinh có cơ hội tiến thân.

Cũng là một cách... làm nổi bật kẻ thực sự "có mắt".

...

Khi sắp bước vào khu phía sau, Lý Tương dừng lại lần nữa, giọng thấp xuống:

"Tạm thời, công việc của ngươi sẽ là trợ lý kiểm kê thảo dược, kèm xử lý tình huống lâm sàng. Nhưng... ta đã trình tấu lên Thánh thượng."

Thúc tư kỳ ngẩng đầu. Ánh mắt hơi chấn động.

"Thư đề cử?"

Lý Tương gật đầu:

"Nếu không có gì thay đổi, vài tháng tới... ngươi sẽ không còn là viện sinh. Mà là quan chức bát phẩm Thái Y Viện, nhập sổ chính thức."

Gió sáng thổi qua sân, tiếng chậu men va khẽ vào nhau. Mặt trời vừa lên khỏi mái ngói xanh lam, rọi vào mắt Thúc tư kỳ, khiến nàng phải hơi nheo lại.

Nàng đứng đó, hơi ngẩng đầu, mím môi.

Không nói gì cả.

Nhưng trong lòng, như có một dòng nước ấm vừa từ tim chảy xuống lòng bàn tay. Thật nhỏ, nhưng rất thật.

Một bước chuyển mình. Một khởi đầu mới.

Và phía trước — không chỉ là Thái Y Viện.
Mà là cả một tầng triều cục phức tạp... đang dần dần lộ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro