Chương 25
Đại nhân trèo cây
Sau khi tiểu thái giám chạy trước dẫn đường, Tô Tĩnh Lam vẫn đứng nguyên một chỗ, tay chống hông, ngoái nhìn theo bóng áo choàng xám bạc kia.
Nàng lẩm bẩm:
"Rõ là mặt lạnh, nhưng cứ chọc người muốn cãi nhau với ngài ấy cả đời."
Một thị vệ gần đó nhỏ giọng hỏi:
"Đại nhân nói gì ạ?"
"Không có gì." – Tô Tĩnh Lam vỗ vỗ vai hắn – "Ngươi mà ngã thêm lần nữa thì ta viết đơn cho về quê luôn đấy."
____
Khi Tô Tĩnh Lam đến sân điện Thanh Lâm, cảnh tượng trước mắt khiến nàng tròn mắt.
Giữa sân, cây đào cổ thụ cao đến hai trượng rưỡi, cành lá sum suê. Trên nhánh cao nhất, một nam nhân khoác áo choàng Tây Di hoa lệ đang ngồi vắt vẻo, tay cầm cành đào phe phẩy, miệng ngâm nga:
"Trăng lên đỉnh núi chờ nàng,
Ta mang sính lễ, mang cả... tình tang!"
Dưới gốc cây, A Hương mặt đỏ tía tai đứng sau lưng một đám cung nhân đang che dù cho nàng như sợ bị... cầu hôn lần nữa.
Tô Tĩnh Lam dừng bước, đưa tay xoa trán.
"Đây là... đại diện ngoại giao của Tây Di đấy à?"
Một cung nhân thì thầm:
"Vâng. Bình thường ngài ấy rất nghiêm. Không hiểu sao hôm nay..."
"Hiểu rồi. Mật ong ngâm rượu ngô."
Nàng tháo ngoại bào, xắn tay áo, bước đến gần cây đào, ngửa mặt gọi:
"Ngài sứ thần, ngài xuống được không? Ở trên đó hát sẽ... trật nhịp ngoại giao đấy."
Người trên cây ngó xuống, hai mắt lấp lánh như phát hiện chân lý mới:
"Ồôô! Là tiên nữ của triều đình à? Cũng muốn cưới ta sao?"
Tô Tĩnh Lam nén giận cười:
"Không, ta chỉ muốn kéo ngài xuống... bằng tay không thôi."
Rồi không nói thêm một lời, nàng bước đến bên gốc, túm váy hơi cao lên một chút, bắt đầu... trèo cây.
Bên dưới, các cung nhân há hốc mồm.
"Trời ơi... đại nhân trèo cây!"
"Ai đó mau trải đệm đi!"
Một tiểu nội thị vừa quăng đệm, vừa thì thào:
"Lúc nãy ta mơ thấy đại nhân vung kiếm... ai ngờ hôm nay thấy đại nhân... vung đùi leo cây..."
⸻
Tô Tĩnh Lam bò lên đến giữa thân cây, dừng lại, thở một hơi, tự thì thầm:
"Ngươi từng học binh pháp, leo núi, vượt tường, bám trụ... Trèo cây tính là gì?"
Tiếng hát phía trên lại vang lên:
"Đào kia nở giữa gió sương,
Lòng ta như lửa, nàng thương thì trèo~"
"...Được rồi. Ta trèo."
Cuối cùng, nàng cũng đến được nhánh cây nơi sứ thần đang ngồi.
Tô Tĩnh Lam chồm tới, nắm lấy tay áo y:
"Ngài có hai lựa chọn: một là xuống êm đẹp, hai là ta đá ngài rơi xuống như trái hồng cuối mùa."
Sứ thần nghiêng đầu, cười ngu ngơ:
"Trái hồng à... Trái hồng của ta... nàng đỏ mặt kìa..."
Tô Tĩnh Lam hít sâu.
Một lát sau, toàn sân nghe tiếng "rắc" của nhánh cây bị gãy, theo sau là tiếng thét "áááááá!"
Cung nhân đồng loạt quay lại — chỉ thấy sứ thần rơi phịch xuống đệm, mặt úp đất, bất tỉnh nhân sự.
Tô Tĩnh Lam vẫn còn mắc trên nhánh cao hơn, nghiêng người ôm lấy thân cây, gương mặt lạnh như băng giữa trưa hè:
"...Ta. Không. Rơi. Chung. Với. Hắn."
Một thái giám nhỏ giọng hỏi:
"Có gọi người đỡ đại nhân xuống không ạ?"
"Không cần." – nàng đáp – "Ta còn tự trèo được, chẳng qua là đang chọn góc xuống để giữ mặt mũi."
Dưới đất, A Hương chắp tay thành khẩn:
"Đại nhân là anh hùng của thần nữ..."
Tô Tĩnh Lam thở hắt:
"Ta chỉ là một nữ nhân leo cây giữa triều đình."
⸻
Sau khi xuống đất an toàn, nàng chỉnh lại xiêm y, bước ngang qua một tiểu nội thị đang hí hoáy viết gì đó.
Nàng liếc nhìn:
"Gì đây?"
"Nốt lại bài thơ của sứ thần ạ, để gửi Tây Di làm kỷ niệm."
"...Xé đi." – nàng nghiêm mặt – "Nếu để Ngự sử viện thấy, không khéo lại tấu rằng Nam Uyên dùng 'thi ca giao hữu' thay vì chính sự."
Trên đường trở về, A Hương vừa đi vừa ngoái đầu nhìn về phía gốc cây đào:
"Đại nhân... thật sự rất soái."
Tô Tĩnh Lam sửa lại tóc mai bị gió thổi rối, giọng thản nhiên:
"Trèo cây cũng tính là soái à?"
"Vâng! Trèo cây vì nghĩa, đánh ngất sứ thần vì dân! Cả triều ai dám làm như đại nhân?"
Nàng khựng lại nửa bước, nheo mắt nhìn A Hương:
"Ngươi có biết... sứ thần đó là người Phó quốc, vừa nhận lễ tiếp kiến sáng nay?"
"Biết ạ."
"Thế ngươi còn hô ta 'đánh ngất vì dân'?"
A Hương cười hì hì:
"Thì... đại nhân ngất cho oai thôi. Dân Nam Uyên chắc chắn tôn sùng đại nhân là... bảo vật quốc gia!"
Tô Tĩnh Lam: "..."
Không biết có nên thấy vui hay xin về quê dưỡng già.
Cả hai đi qua hành lang uốn lượn, ánh nắng chiều tà đổ xuống mái ngói cong cong, vẽ thành bóng dài trải khắp gạch xanh. Gió mang theo chút mùi cỏ non mùa hạ, cũng khiến tâm tình nàng dịu xuống phần nào.
Cho đến khi bước vào nội điện.
Thúc Tư Kỳ đang ngồi trước án thư, cầm một quyển binh pháp vừa phơi nắng xong, mắt cụp xuống yên tĩnh như núi mùa đông.
Tô Tĩnh Lam bước vào, chỉ mới ngồi xuống thì đối phương đã hỏi, giọng nhàn nhạt:
"Thơ sứ thần... cũng có điểm đặc sắc."
Nàng cứng mặt.
"...Ngươi cũng nghe rồi?"
"Bản lĩnh trèo cây cũng không tệ."
Tô Tĩnh Lam đưa tay chống trán, cố tỏ ra bình thản:
"Chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến."
Thúc Tư Kỳ nghiêng đầu, ánh mắt như có như không dừng lại trên cánh tay áo bị trầy xước của nàng.
"Tay chảy máu."
"Gặp phải vỏ cây... có gai."
"Lần sau để ta trèo."
Tô Tĩnh Lam suýt ho khan.
"...Ta không phải vì thích trèo mà trèo. Là vì trách nhiệm..."
"Ta cũng không phải vì thích trèo mà nói."
Câu đáp ngắn gọn, nhưng lại khiến Tô Tĩnh Lam nhất thời không nói nên lời.
Một lát sau, nàng mím môi, khẽ khàng hỏi:
"Thúc Tư Kỳ... sao trước mặt ta người lại như vậy?"
"Vậy là thế nào?"
"Không giống lúc trước... không giống cái người lạnh lẽo, hờ hững ta từng biết."
Thúc Tư Kỳ nhìn nàng một lúc, đoạn chậm rãi cất lời:
"Vì trước kia... ngươi chưa từng chảy máu trước mặt ta."
Tô Tĩnh Lam sững người.
Trong khoảnh khắc, ánh chiều tà rơi trên sườn mặt nàng, vừa đỏ vừa dịu.
Trái tim, không biết vì đau hay vì ấm, khẽ run lên một nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro