Chương 30
Gặp nhau giữa đường, chẳng ai "vừa vặn" như người
Tảng sáng ngày thứ tư, sương chưa tan hết thì đoàn xe ngựa của Tô Tĩnh Lam và Trịnh Hạo Dương đã ra khỏi rừng Thúy Sơn, men theo đường đất dẫn về hướng huyện Duyên Phong. Cây cối rải rác, gió lạnh ùa xuống, tiếng bánh xe nghiến trên nền sỏi tạo nên cảm giác hoang vắng đến lạ.
Ngay lúc cả hai còn đang định bàn xem nên dừng chân nghỉ lót dạ thì phía trước bỗng hiện ra một chiếc xe ngựa lạ.
Xe không gắn biển, chỉ có cờ đen gắn một dải tua vàng nhạt, tùy tùng ít đến đáng ngờ. Nhưng cách bài trí, vải phủ và cả khung xe đều là hàng chế tác trong cung — tuyệt đối không phải loại thường dân hay thậm chí quan viên có thể dùng.
Tô Tĩnh Lam đưa tay ra hiệu dừng đoàn, bước nhanh lên trước, tay đã sẵn sàng chạm chuôi kiếm.
Trịnh Hạo Dương chần chừ một nhịp, rồi cũng theo sau.
Ngay lúc đó, rèm xe phía đối diện khẽ lay động. Một người nhẹ nhàng bước xuống — dáng người cao gầy, y phục đen đơn giản, trên ngực không đeo gì tượng trưng cho chức vị. Nhưng chỉ cần ánh mắt ấy đảo qua, Tô Tĩnh Lam lập tức đứng sững tại chỗ, lòng ngực thắt lại.
Người nọ nhẹ nhàng cất giọng, mang theo ý cười không giấu:
"Gặp nhau giữa đường thế này, chẳng phải quá trùng hợp sao?"
Trịnh Hạo Dương suýt trợn tròn mắt: "V–Vương gia?!"
Tô Tĩnh Lam vẫn chưa thốt nên lời, nhưng bàn tay buông khỏi chuôi kiếm đã đủ chứng minh tâm trạng nàng phức tạp đến nhường nào. Mãi lúc sau, nàng mới trầm giọng hỏi, có phần khó tin:
"Người... rời kinh từ bao giờ?"
Thúc Tư Kỳ vẫn đứng yên giữa gió sớm, ánh sáng hắt lên gương mặt bình đạm khiến khí chất nàng càng thêm tĩnh lặng khó lường. Nàng thản nhiên đáp:
"Ba ngày trước. Ngươi vừa rời phủ thì ta khởi hành."
Tô Tĩnh Lam chau mày:
"Lẽ ra người phải đang bế quan trong phủ."
"Phải." Nàng mím môi, hơi nghiêng đầu. "Nhưng nghĩ kỹ lại... trong phủ hơi ồn, không hợp tịnh dưỡng."
"... Cho nên?" Trịnh Hạo Dương buột miệng hỏi, sau đó lập tức ho khan một tiếng vì cảm thấy mình vừa nói quá nhiều.
Thúc Tư Kỳ chậm rãi nói tiếp, nghiêm túc đến mức không ai rõ nàng có nói thật không:
"Bản vương quyết định ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh hơn. Gió nam, khí khô, địa hình trống trải, rất tốt cho điều tức dưỡng thần."
"...Mà nơi đó là Duyên Phong?"
"Ừ. Trùng hợp thật."
"..."
Một hồi im lặng kỳ quái lan ra.
Tô Tĩnh Lam cau mày nhìn nàng rất lâu, ánh mắt sâu như muốn nhìn thấu cả lời chưa nói. Nhưng sau cùng, nàng không gặng nữa — vì sâu trong đáy lòng, nàng biết rõ: người này nếu thật tâm muốn theo, nhất định không ai cản được. Dù là nàng.
"Người..." – giọng nàng mềm đi, xen lẫn bất đắc dĩ – "...có biết nơi đó rất nguy hiểm không?"
"Biết." Thúc Tư Kỳ khẽ cười, giọng không chút kiêu ngạo, lại không có ý khoe khoang. "Cho nên ta mới đích thân đến. Những việc nguy hiểm, không thể chỉ giao cho người khác."
Câu ấy vừa dứt, không gian vốn đang lạnh nhạt lại như chấn động.
Tô Tĩnh Lam thoáng ngẩn người, lòng xẹt qua một dòng cảm xúc khó gọi tên. Trịnh Hạo Dương thì gần như tròn mắt há miệng — không phải vì lời nói, mà vì giọng điệu và sự bình thản của Thúc Tư Kỳ.
Chưa từng có vương gia nào tự mình đi đến chỗ có dịch hạch như vậy. Mà nàng không chỉ đi — còn giấu đi thân phận, chỉ dẫn theo vài người thân tín, âm thầm rời thành.
Hành động ấy, không giống một kẻ tò mò...
Mà giống như... một người thực sự gánh vác.
Trịnh Hạo Dương lúng túng ho một tiếng rồi rụt vai, khúm núm nói:
"V–vương gia đích thân giá lâm, thuộc hạ... không dám thất lễ... chỉ là, thực sự bất ngờ..."
"Ngươi không cần sợ. Bản vương chỉ đi xem một chuyến, không phải đến để giám sát." Thúc Tư Kỳ nhẹ nhàng nói, rồi quay sang Tô Tĩnh Lam, ánh mắt nghiêm túc hơn: "Mọi việc vẫn do ngươi chủ trì. Ta đi cùng, chỉ để nghe tận mắt, thấy tận tai."
Câu nói khiến người khác không thể cự tuyệt.
Tô Tĩnh Lam im lặng, rồi khẽ gật đầu.
"Vậy... mời vương gia cùng đi."
Thúc Tư Kỳ không nói gì, chỉ nhấc chân bước song hành. Gió vẫn thổi đều, ánh nắng dần lên, chiếc bóng áo choàng đen nhẹ phủ lên nền cỏ khô bên lề đường, dài mà vững chãi.
Phía sau, Trịnh Hạo Dương nhỏ giọng lẩm bẩm với mình:
"Ngài ấy không giống người đang tịnh dưỡng chút nào... giống một vị tướng hơn."
Tô Tĩnh Lam nghe thấy, nhưng không đáp.
Chỉ có một câu lặng lẽ vang lên trong lòng nàng:
Nếu sớm hơn vài năm, người này bước lên ngôi vị kia... Thế cục hôm nay liệu có đổi khác?
____
Ba người lên đường tiếp tục hành trình.
Suốt quãng đường ấy, Trịnh Hạo Dương gần như không dám mở miệng, chỉ lo vô tình nói gì sai khiến vương gia "không vui thì không tịnh dưỡng nữa mà chuyển sang phạt quân". Tô Tĩnh Lam thì trầm mặc hơn thường lệ, chẳng biết đang nghĩ chuyện nước chuyện dân, hay đang âm thầm tính xem làm sao giữ khoảng cách với người bên cạnh.
Thúc Tư Kỳ thì vẫn ung dung như thể mình thực sự là một hành khách tình cờ lạc vào giữa hành trình chính sự. Nàng thỉnh thoảng lại nhìn phong cảnh hai bên đường, rồi buột miệng:
"Đường này tuy hơi bụi... nhưng khí hậu lại khô ráo, đúng là rất hợp để bế quan điều tức."
Tô Tĩnh Lam trừng mắt: "Vương gia, người đang đi tra án."
"À, vậy à?" – Nàng gật gù, giọng vô cùng có trách nhiệm – "Vậy thì càng phải điều tức. Giữ thần trí minh mẫn mới tra được kỹ."
Trịnh Hạo Dương suýt thì nghẹn miếng lương khô, còn Tô Tĩnh Lam thở hắt ra một tiếng, quay đi không thèm đáp nữa.
Chưa dừng ở đó, khi xe ngựa dừng ven đường để nghỉ chân, Thúc Tư Kỳ lại thản nhiên móc từ tay áo ra... một bộ cờ.
Trịnh Hạo Dương chớp mắt: "Vương gia, người... mang theo cờ thật ạ?"
"Ừ, bế quan tịnh dưỡng cần tĩnh tâm. Mà tĩnh tâm thì đánh cờ là tốt nhất. Có ai muốn chơi sao?"
Cả hai không ai trả lời.
Thúc Tư Kỳ ngồi xổm dưới gốc cây, bắt đầu tự bày bàn cờ ra, lầm bầm:
"Thật là... làm chính sự cũng phải vui vẻ chứ. Cứ như vậy thì bảo sao trong triều ai nấy đều tóc bạc sớm..."
Phía sau, Tô Tĩnh Lam không nhịn được khẽ cười thành tiếng. Nụ cười vừa vụt qua, chính nàng cũng hơi ngẩn người. Cảm xúc ấy... vừa thân thuộc, vừa khiến lòng dậy sóng.
Người đi bên cạnh, tuy luôn khiến người ta phải thở dài... nhưng đôi khi, lại khiến người khác không thể không muốn đi cùng thêm một đoạn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro