Chương 53
Duyên Phong sau bão táp —Hồi kinh.
Hai ngày sau vụ lục soát phủ huyện, Duyên Phong bắt đầu khôi phục nhịp thở.
Nha dịch cũ bị bắt giam, nha dịch mới do đội thân binh tạm thời trấn giữ. Huyện lệnh Lý Trường An bị giải đi chờ thẩm tra, các tội trạng cấu kết thổ phỉ, chiếm đoạt lương thực, đục khoét ngân sách cứu dịch... đều bị ghi chép rõ ràng. Nhưng dân chúng vẫn chưa hoàn toàn yên lòng.
Người thì sợ sẽ có kẻ trả thù.
Người thì nghi ngờ bệnh dịch chưa thật sự chấm dứt.
Lại có người lén thì thầm: "Chuyện này to như vậy, sao triều đình không phái đại thần đến? Cứ một 'vị khách mang bệnh' là đủ thẩm tra cả quan phủ?"
Tin đồn lan nhanh. Dù nhóm Thúc Tư Kỳ đã xử lý ổn thỏa mọi đầu mối, thì một số việc... không thể chặn được bằng miệng.
Cũng vì thế, đêm cuối cùng ở Duyên Phong, Thúc Tư Kỳ đích thân ra sân đình đọc công bố.
Nàng không xưng tên, chỉ tự giới thiệu mình là đặc sứ phụng mệnh hoàng thượng, tạm quyền nhiếp tra án vụ tại Duyên Phong. Toàn bộ tang vật đã niêm phong, lương thực và thuốc men cũ đều được điều động bổ sung từ kho biên thự gần nhất. Trong vòng bảy ngày sẽ có đội quan mới từ tỉnh thành về thay thế.
Không ai nói gì khi nàng công bố xong.
Cho đến khi một ông lão râu bạc đứng dậy, chống gậy tiến lên trước mấy bước.
"Đại nhân," – lão run giọng – "chúng thảo dân không biết thân phận người là gì. Nhưng người đã khiến Lý Trường An phải cúi đầu. Dân Duyên Phong... chịu ơn."
Hàng trăm người quỳ xuống sau lưng lão.
Không phải vì họ biết nàng là ai.
Mà vì họ biết... chưa từng có ai đến để thật sự nhìn thấy họ.
Thúc Tư Kỳ đứng im. Bóng đêm kéo dài trên sân đình, đèn dầu hắt vào gương mặt nàng chỉ để lộ một đôi mắt sâu thẳm.
Nàng không lên tiếng. Chỉ xoay người, đi vào bóng tối.
**
Một buổi sớm sau đêm tịch thu quan huyện và trấn an dân chúng, xe ngựa lặng lẽ rời khỏi Duyên Phong.
Bánh xe lăn đều trên đường đá, gió đầu đông mang theo hơi ẩm và mùi đất lạnh, thoảng qua rừng lau ven suối, hòa với màn sương bạc phủ kín lối mòn khiến con đường vắng dường như mờ ảo như mộng. Bên trong xe ngựa, không khí lại hoàn toàn trái ngược — chẳng thơ mộng gì.
"Ta muốn thoát vị," Thúc Tư Kỳ nằm dài, tay buông khỏi thành xe, giọng yếu xìu.
Trịnh Hạo Dương đang cưỡi ngựa phía trước, suýt thì ngã xuống ngựa vì ho sặc. Tô Tĩnh Lam ngồi trong xe với Thúc Tư Kỳ thì nghẹn cả ngụm nước đang uống, trợn mắt nhìn nàng.
"Thoát... cái gì?"
"Thoát vị," Thúc Tư Kỳ nhấn mạnh. "Từ khi rời kinh đến giờ, suốt một tháng trời không ngày nào là không đi tra án, đánh người, chém gió, xông chuồng... Ờ thì không có chuồng, nhưng ý ta là..." – nàng ngồi dậy, chỉ tay ra ngoài – "cái xe này, cái đường này, cả cái bầu trời u ám đáng ghét này nữa...! Ngay cả một ngày nằm ngửa cũng không có! Đây mà gọi là dưỡng bệnh?"
"Ngươi đang rất khỏe để than đấy," – Tô Tĩnh Lam không nhịn được bật cười. "Lúc bắn ám khí vào tên quan sai thì nhanh như chớp, giờ lại kêu muốn thoát vị. Thật đúng là..."
Thúc Tư Kỳ bỗng nhướng mày, hơi nheo mắt, lườm nàng đầy ngờ vực.
"Khoan. Nói đến chuyện đó... ta vẫn chưa hỏi. Lúc ở nha môn, làm sao ngươi biết cách dùng thiết châm như vậy, thân thủ còn không tệ?"
Tô Tĩnh Lam ngẩn người, rồi lập tức thu tay lại, siết nhẹ lấy vạt áo.
"Chuyện đó... chỉ là vô tình học được thôi."
"Vô tình?" – Thúc Tư Kỳ không dễ tin thế – "Vô tình học được cách nhảy qua bờ tường không chút tiếng động? Vô tình nhắm trúng mạch đạo khi ánh sáng chưa rõ? Ngươi vô tình thành thích khách à?"
Tô Tĩnh Lam mím môi. Đôi mắt nàng bỗng tối lại, tựa như một con suối sâu bị gió lạnh khuấy động.
"Ta từng theo học y, nên biết sơ qua kinh mạch..."
"Y sư nào lại dạy đệ tử bắn ám khí vào cổ tay người khác?"
"Ngươi điều tra ta à?" – Tô Tĩnh Lam nhìn xoáy vào Thúc Tư Kỳ, giọng lạnh đi một phần.
"Ta chỉ thấy nghi ngờ," – Thúc Tư Kỳ đáp, không né tránh – "ngươi theo ta từ ngày đầu đến Duyên Phong. Trên danh nghĩa là người chăm bệnh, nhưng lại đọc công văn không thiếu một chữ. Đi đường thì theo đội hình, quan sát thì cực kỹ, nửa đêm còn lẻn ra ngoài dò xét. Một người chỉ học y, sao có nhiều bản lĩnh như thế?"
Tô Tĩnh Lam im lặng. Ánh mắt nàng dần dịu xuống, như thể biết không còn chối được nữa.
Một lúc sau, nàng chậm rãi nói:
"Thật ra... từ nhỏ ta từng sống một thời gian dài ở Tân Châu. Nơi đó không bình yên. Người yếu thì không sống nổi."
Thúc Tư Kỳ thoáng sửng sốt.
Tân Châu.
Là nơi từng có một vụ thảm án vận lương mười năm trước – vụ án mà chính Cảnh Giai Kỳ từng tra khi còn ở trong quân. Lúc ấy bị ép dừng vì thiếu chứng cứ, nhưng nàng vẫn nhớ – trong danh sách dân thường bị hại, có một cái tên mờ nhòe bị gạch đi: Tô Tĩnh Lam.
Không thể nào trùng hợp?
"Vậy..." – Thúc Tư Kỳ chậm rãi hỏi – "Họ Tô của ngươi... là thật hay giả?"
Tô Tĩnh Lam không đáp ngay. Nàng nhìn ra ngoài cửa xe, nơi những hàng liễu trụi lá lướt qua như bóng người đứng im trong sương sớm.
Một lúc sau, nàng quay lại, nói khẽ:
"Đó là cái tên mà người khác nói cho ta biết. Lão nói đó là tên ta."
Không chối bỏ cũng không dám thừa nhận.
Thúc Tư Kỳ nghe, cũng không gặng hỏi nữa.
Xe ngựa lặng lẽ đi tiếp. Gió chợt lớn, vén một bên màn xe, để ánh sáng lạnh lẽo đầu đông chiếu lên mặt hai người.
Tô Tĩnh Lam đưa tay vén tóc, môi hơi mím lại. Cử chỉ quá đỗi bình thường, nhưng không hiểu sao lại khiến Thúc Tư Kỳ thấy ngực mình đập khẽ một nhịp.
Nàng quay mặt đi, chống tay lên cằm:
"Ta hỏi xong rồi. Tạm tin ngươi. Nhưng nếu sau này phát hiện ngươi lừa ta..."
"Thì sao?" – Tô Tĩnh Lam hỏi lại, khẽ nhướng mày.
Thúc Tư Kỳ nhìn nàng, cười nhạt:
"Thì ta sẽ tăng lương cho ngươi. Vì lừa mà không ai phát hiện thì xứng đáng làm quan."
Tô Tĩnh Lam bật cười, lần này là thật lòng. Trong mắt nàng thoáng có chút gì đó rất mềm, như một nhành hoa khô sau mùa tuyết chợt được ánh nắng chiếu vào.
Xe ngựa lăn tiếp trên con đường về kinh, tiếng vó ngựa hòa với tiếng cười nhè nhẹ trong xe, như thể một cơn gió ấm lùa qua giữa trời đông se sắc.
Nhưng không ai biết — cũng trên con đường này, ở một đoạn rẽ sâu trong núi, có ba người áo đen đang ngồi trong căn miếu bỏ hoang, bày một bàn cờ gỗ. Kẻ cầm quân đen khẽ nói:
"Về kinh rồi. Ván cờ thật sự... sắp bắt đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro