Chương 61


Dây mỏng khẽ động, vết rối dần lộ


Bên ngoài điện, cơn gió cuối tháng Chạp lại nổi lên, từng đợt rít qua mái ngói lưu ly, mang theo tiếng loạt xoạt nhè nhẹ của cành khô quét vào hiên.

Thúc Tư Kỳ vẫn đứng đó. Mắt nàng dừng nơi hai chữ "Nguyên Lăng " in mờ trên bản đồ, như thể chỉ một cái chạm tay nữa, nàng sẽ chạm được vào một bí mật nào đó đã bị chôn vùi từ lâu.

Nhưng — là bí mật của ai?

Của Cảnh Giai Kỳ? Hay... của người mà nàng chưa từng biết đến?

Ngay khi dòng suy nghĩ vừa trôi đến ngưỡng đó, Tưởng Bình vội vã bước vào, áo choàng còn vương gió lạnh, mặt đầy vẻ hấp tấp.

"Vương gia."

Giọng hắn ta không lớn, nhưng ngữ điệu rõ ràng là khẩn cấp. Thúc Tư Kỳ rời mắt khỏi bản đồ, ánh nhìn trong veo trở lại:

"Chuyện gì?"

Tưởng Bình chần chừ một thoáng, rồi lấy trong tay áo ra một ống trúc mộc, dâng lên hai tay.

"Là tin của Lạc Trầm... từ Kha Lạc hồi về."

Thúc Tư Kỳ khẽ nhíu mày, đoạn mở nắp ống, lấy ra một tờ giấy nhỏ được viết bằng thứ mực nhạt đặc biệt — chỉ khi hơ qua lửa mới hiện rõ nét.

Nàng đưa nó lại gần ánh đèn dầu. Dòng chữ hiện lên chậm rãi, như đang thì thầm:

"Vùng Kha Lạc có ngoại nhân từng đến ẩn cư, họ Vệ. Lão từng là Hữu Thừa tướng dưới thời tiên đế, mất tích hai mươi năm trước, lưu danh trong án 'Tráo quyền – dâng tấu giả'.ng. Nhưng... lạ thay, người dân nơi ấy vẫn gọi lão là 'thầy thuốc họ Vệ'. Đã xác thực, chính là hắn, Vệ Trọng Khang."

Ánh mắt Thúc Tư Kỳ trầm xuống.

Vệ Trọng Khang.

Năm xưa khi tra lại vụ án thất lạc gia phả ở Thái Miếu, nàng từng đọc thấy trong ghi chép cũ rằng: "Vệ đại nhân vốn là người đầu tiên phát hiện điểm mờ trong sổ đăng hoàng thất, từng dâng tấu xin kiểm lại phả hệ, sau đó đột ngột mất tích." Hậu sự bị kết thành "tráo quyền, soạn tấu giả", triều đình đem gia quyến tịch thu, tuyệt hậu tuyệt hộ.

Vụ việc lúc ấy bị phong kín. Ai dám nhắc lại đều bị ghép vào tội 'vu vạ tiên triều'.

Không ai dám lật.

Không ai dám tìm.

Nhưng hắn còn sống — và không phải ở đâu xa, mà lại là ngay trong phạm vi Kha Lạc, một trấn nhỏ gần như đã rút khỏi hệ thống kiểm soát của triều đình suốt mười năm.

Gió đột ngột lùa vào cửa sổ chưa khép kỹ. Một góc bản đồ lật lên, làm lộ ra con đường mòn từ Kha Lạc đến kinh thành — trùng khớp với tuyến lộ của Lạc Trầm.

Tưởng Bình dường như cũng nhận ra điều đó, hạ giọng:
"Lạc Trầm đã bí mật rút về, hiện trú ở nhà kho phía sau Nam Dịch Quán, chờ ý chỉ của người."

Thúc Tư Kỳ đặt tờ giấy xuống bàn. Một lát sau, nàng hỏi:

"Còn A Hành? Không phải hắn cũng theo dõi từ hướng khác sao?"

Tưởng Bình gật đầu, giọng trầm:
"A Hành đã hồi báo sáng nay. Theo hắn, có người từ phía Đông — khả năng là người của cựu bộ hạ Vệ đại nhân — âm thầm đến tìm lão mấy lần. Lần gần nhất cách đây không lâu, mang theo một cuốn sách da cũ."

"Là cái gì?"

"Không rõ. Nhưng trước khi rời đi, kẻ đó có ghé qua bưu cục ở trấn Tân Vệ, rồi đột ngột biến mất."

Thúc Tư Kỳ trầm ngâm.

Một người mất tích hai mươi năm, giờ bất ngờ xuất hiện. Mà lại đúng vào lúc triều đình vừa có động thái khôi phục lại hồ sơ Nguyên Lăng — trùng khớp quá mức bình thường.

Vệ Trọng Khang — là người đầu tiên nghi ngờ gia phả.

Lạc Trầm — điều tra ra hắn.

A Hành — tìm thấy dấu vết trùng hợp.

Cả ba đường — đều đang dẫn đến một điểm. Không phải Kha Lạc. Mà là...

Nguyên Lăng.

Thúc Tư Kỳ siết chặt ngón tay.

Nàng nhớ rõ, năm đó trong hồ sơ cũ của Thái Miếu, phần gia phả bị cháy dở chính là đoạn nối từ triều Tiên hoàng đến một nhánh hậu cung kỳ lạ — nơi mà mẫu thân nàng đáng lý không hề tồn tại theo giấy tờ. Không tên, không sắc phong, chỉ có một ghi chú bên lề: "Người của Nguyên Lăng".

Mảnh vụn đó — bị chép lại trong bản sao chép tay của một học sĩ đã mất. Và mảnh ấy... đã từng khiến nàng sinh nghi, nhưng không đủ để kết luận.

Giờ, từng nút thắt dường như đang trở về đúng vị trí.

Căn phòng đột nhiên trở nên im ắng lạ thường.

Tưởng Bình khẽ rụt cổ, dè dặt hỏi:
"Vương gia... nếu tìm được Vệ Trọng Khang... thì..."

Thúc Tư Kỳ không đáp ngay.

Nàng xoay người đi đến cửa sổ, đẩy nhẹ khung gỗ ra, để gió đông lùa vào mặt. Gió mang theo mùi ngai ngái của mưa đầu đông và tro lạnh.

Nàng nói, rất chậm:

"Gặp."

"Nhưng đừng để ai khác biết."

"Đêm mai... để Lạc Trầm đưa ta đi."

Tưởng Bình biến sắc: "Ngài thân chinh? Không được, quá mạo hiểm!"

"Không đi," — Thúc Tư Kỳ quay lại, mắt ánh lên vẻ sâu thẳm kỳ lạ — "thì hắn sẽ không mở miệng."

Tưởng Bình không cãi được. Chỉ biết cúi đầu đáp khẽ:

"... Tuân mệnh."

Bản đồ lại lật thêm một lần nữa. Góc "Nguyên Lăng" vẫn mờ, vẫn lạnh, nhưng không còn xa lạ như trước.

Thúc Tư Kỳ nhìn nó lần cuối.

Trong đáy lòng nàng, một câu hỏi — hoặc cũng là một nỗi sợ — lặng lẽ trỗi dậy.

"Nếu những điều đó là thật... thì rốt cuộc, ta —Cảnh Giai Kỳ là ai?"
"Và... người gọi ta là 'Nguyên Kỳ' năm xưa, lại thật sự là ai?"

Gió lại nổi.

Nhưng lần này, nó không chỉ mang theo hàn ý của mùa đông.

Mà còn mang theo hơi thở của một quá khứ... đang chuẩn bị sống dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro