Chương 7
Tây Di sứ đoàn
Tang kỳ chưa qua, mà Tây Di đã phái sứ đoàn sang Nam Uyên, lấy cớ "viếng tang tiên hoàng". Tin này vừa truyền đến, cả triều đình liền xôn xao.
Thái thường tự chưa kịp treo hết cờ trắng, quan lễ nghi chưa kịp viết xong cáo văn, thì chiếu tiếp sứ đã được ban hành, thẳng hướng Tĩnh Minh điện.
Đội nghi trượng đứng dọc hành lang, áo mũ chỉnh tề. Mắt trời vẫn còn mù sương, nhưng điện tiền đã vang tiếng trống trầm chậm, báo hiệu sứ đoàn đã tới trước Ngự môn.
Thúc Tư Kỳ – không nói gì suốt buổi sáng. Nàng đứng giữa điện, sau lưng là hoàng đế nhỏ tuổi, bên cạnh là quần thần cúi đầu.
Tô Tĩnh Lam đứng ở hàng tiếp lễ, tay cầm văn bản lễ nghi, mắt lặng nhìn từ xa.
Chỉ trong một khắc, đoàn người cưỡi ngựa Tây Di tiến vào quảng trường trước điện. Dẫn đầu là một nam tử cao lớn, râu rậm, mắt sâu, vận hắc y thêu vân vàng rực. Tay hắn nâng một hộp gỗ mộc đàn dài hơn nửa cánh tay, cúi người thật sâu.
"Thần dân Tây Di khấu viếng tiên hoàng Nam Uyên, người là minh quân bậc nhất. Nay mang theo thánh vật trấn quốc – mộc đàn thiên mục, xin dâng trước linh vị người."
Giọng hắn vang như sấm nhưng mang âm điệu trịnh trọng.
Thúc Tư Kỳ chắp tay sau lưng, áo bào đen phất nhẹ theo gió. Mắt nàng quét qua đám sứ thần, cuối cùng dừng lại trên chiếc hộp gỗ kia.
"Đường xá xa xôi, Tây Di còn nhớ lễ tang, bản vương thay mặt bệ hạ tạ ơn. Nhưng..." – nàng nghiêng đầu, mắt mỉm cười mà giọng sắc như gươm mỏng – "Mộc đàn thiên mục... thứ này không phải Tây Di dùng để đóng quan tài sao?"
Một câu nhẹ hều, khiến cả điện khựng lại. Tô Tĩnh Lam suýt bật ho. Mấy vị quan trẻ cúi đầu ho khẽ.
Trưởng sứ Tây Di ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó bật cười:
"Vương gia hiểu lầm rồi. Mộc đàn thiên mục là thứ quý hiếm, tượng trưng cho thành ý. Tây Di đâu dám mạo phạm linh hồn bậc thánh quân."
Thúc Tư Kỳ khẽ gật, rồi nói với một thị vệ bên cạnh:
"Lễ vật đã dâng, chuyển đến Thái miếu tạm đặt."
Tưởng Bình lĩnh mệnh, cùng hai người đưa hộp lễ đi. Khi ngang qua Tô Tĩnh Lam, nàng liếc thấy nắp hộp hé mở một chút – bên trong không chỉ có mộc đàn.
Một góc vải lụa ánh đỏ, thêu hoa văn kỳ lạ giống như... bản đồ.
Ánh mắt Tô Tĩnh Lam tối lại.
Sứ đoàn đứng nghiêm, tiếp theo là nghi thức dâng hương. Sứ thần giương mắt nhìn lên điện một lượt, chắp tay:
"Tiên hoàng từng là bậc anh hùng trấn bắc, khi còn sống từng cứu sứ đoàn chúng ta trong một lần đi lạc rừng núi phía bắc. Tây Di ghi khắc ân tình, nay người mất, phải tới tiễn biệt một phen."
Một câu này, nghe như lời nghĩa khí. Nhưng tai Thúc Tư Kỳ nhạy hơn người thường. Nàng khẽ gật đầu:
"Rừng núi phía bắc... Là khu vực đã bị phong tỏa từ hơn mười năm trước."
"Thật thế ư?" – Trưởng sứ giả giả bộ ngạc nhiên, "Chúng tôi cũng chỉ đi theo đường cũ. Có điều, đường cũ ấy... nghe nói từng thông tới đất Nguyên Lăng?"
Câu này vừa thốt, cả điện như lặng đi một thoáng.
Tô Tĩnh Lam hơi nhíu mày. Hai chữ "Nguyên Lăng" từng xuất hiện rất ít trong tấu chương, nàng chỉ đọc được một vài lần trong những bản chép tay cũ kỹ – quốc gia bí ẩn đã sụp đổ, lãnh thổ nay hoàn toàn bị che giấu trong địa đồ mới.
Sứ thần đang dò xét, không phải nghi lễ gì. Đây rõ ràng là... tìm đường xưa.
Thúc Tư Kỳ cười nhẹ, tay hơi khẽ gõ lan can vàng bên ghế ngồi:
"Đường xưa đã chôn theo tiên hoàng. Nếu quý quốc muốn tìm, sợ rằng phải... bới đất mà lên."
Sứ giả im lặng. Bầu không khí thoáng lạnh. Mấy tiểu quan đứng sau lưng run nhẹ.
Chỉ có hoàng đế nhỏ tuổi ngồi sau rèm vàng, len lén hỏi thái giám hầu cạnh: "Hoàng bá lại đang... đâm người bằng miệng phải không?"
Thái giám thở dài: "Là đang dọn cỏ trong bụi gai đấy bệ hạ..."
⸻
Buổi tiếp lễ kết thúc. Khi đoàn sứ rút lui, ánh mắt trưởng sứ Tây Di vẫn không rời khỏi bản đồ khảm trên cột trụ giữa điện – một thứ trang trí tưởng chừng vô hại, nhưng lại đánh dấu từng vùng đất giáp ranh Nam Uyên.
Đêm đó, tại phủ Nhiếp chính.
Trong thư phòng, Lạc Trầm đưa cho nàng một bức họa tay: "là mật đạo số 3, đoạn nối giữa vùng núi Bắc và vùng đất cổ ghi chú mờ nhạt "Nguyên Lăng".
Thúc Tư Kỳ nhìn tấm bản đồ thật lâu, không nói lời nào.
Ngọn đèn lặng lẽ cháy. Đôi mắt nàng phản chiếu ánh lửa, như đang soi lại một phần ký ức đã bị ai đó cố tình thiêu rụi.
_____
Tiệc tiếp đãi sứ đoàn Tây Di rốt cuộc vẫn được tổ chức ở điện Thừa Minh, rượu quý dâng tràn, bàn tiệc trải ngọc, ngự thiện tinh xảo. Màn đêm buông xuống như nhung lụa, gió thổi nhẹ từ hồ bán nguyệt sau điện khiến đèn lồng lay động theo nhịp khèn trống xa xa. Trong ánh lửa ấm hồng, sắc áo bào các nước giao hòa, trông tựa như một bức tranh thủy mặc sống động.
Thúc Tư Kỳ vẫn giữ bộ dáng lười nhác thường nhật, ngồi nghiêng trên long ỷ phụ trợ Hoàng đế, ánh mắt nhàn tản nhìn cả sảnh yến như đang đánh giá một ván cờ dở dang. Nhưng chỉ nàng biết, trong lòng không hề thong dong như vẻ ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro