Chương 78


Trước Giờ Xuất Hành

Canh giờ chưa tới, trời đã nhuốm một tầng xám dịu nơi chân trời, ánh chiều lặng lẽ nghiêng bóng xuống từng bức tường cung khuyết.

Bên trong điện Dư Quang, Tô Tĩnh Lam vốn được cung nhân gọi đến thay y phục cho tiện vi hành, vừa ngồi xuống đã bị cả một dãy xiêm y trải ra trước mắt.

Lụa mềm, gấm tốt, vải thô, áo đơn sắc, áo hoa, áo thêu... mọi kiểu dạng không hẹn mà đến.

Tô Tĩnh Lam nhìn đống y phục trước mặt, thần sắc vẫn nhàn nhạt như chẳng mấy để tâm.

"Chỉ là dạo phố, cần gì câu nệ hình thức."

Cung nữ đứng bên dè dặt:

"Đại nhân nói phải, nhưng Nhiếp chính vương phân phó... nhất định phải chọn cho người bộ nào thuận mắt nhất."

"Nhiếp chính vương?" – Tô Tĩnh Lam hơi ngẩng mắt, giọng điệu phảng phất nghi ngờ – "Liên quan gì đến nàng ta?"

Cung nữ cười gượng, không dám nói rõ, chỉ nhẹ giọng:

"Đại nhân là bạn đồng hành tối nay... Nhiếp chính vương dặn đặc biệt chú trọng."

Tô Tĩnh Lam im lặng, cuối cùng cũng buông tay chống cằm, ánh mắt quét qua mấy bộ áo:

"Bộ xanh kia... màu nhạt quá."

"Bộ đỏ này... lòe loẹt."

"Cái áo kia thêu rồng? Đi vi hành hay dọa dân?"

Đám cung nữ đành im lặng, thở ngắn than dài trong lòng: đại nhân nói là bất đắc dĩ đi theo, mà giờ chọn y phục chẳng kém gì tuyển phi...

Chọn tới chọn lui đến gần nửa canh giờ, rốt cuộc Tô Tĩnh Lam cũng chỉ tay vào một bộ thanh sam thêu mây, vải mềm nhẹ như khói sớm:

"Bộ này đi."

Vừa nói, vừa cúi đầu buộc lại cổ tay áo, nhưng tay siết hơi chặt, đến chính nàng cũng không phát hiện.

Bên kia, trong điện Túc Minh, tình cảnh cũng không hơn gì. Tứ Nhi gần như đã lật tung toàn bộ rương y phục mà vẫn chưa thấy chủ tử gật đầu một cái.

Thúc Tư Kỳ đứng trước gương đồng, nửa người khoác trường bào, nửa người chưa mặc xong. Nàng cau mày nhìn bộ áo vải bông tay rộng:

"Lụa này nhìn nhẹ, nhưng gió lên dễ bị cuốn bay. Không được."

Tứ Nhi vừa gập lại vừa trải ra bộ khác:

"Hay... bộ màu lam này? Không quá bắt mắt, cũng không xuề xòa..."

"Màu lam không hợp ánh đèn buổi tối, ra phố dễ chìm mất."

Tứ Nhi nín thở, lau mồ hôi trán, thật lòng cảm thấy chọn áo cho nữ hoàng xuất giá còn dễ hơn.

"Hay... người cứ mặc bộ đen hôm qua? Tuy là màu tối nhưng kiểu gọn gàng—"

"Mặc đồ đen đi dạo... tưởng đâu tang gia đi đón hồn ma."

Tứ Nhi suýt bật khóc:

"Nô tỳ tưởng người chỉ là đi dạo hoa đăng thôi chứ có phải... đi gặp tình lữ đâu..."

Vừa nói xong liền tái mặt, vội quỳ sụp:

"Nô tỳ lỡ lời! Nô tỳ chỉ là lỡ lời!"

Thúc Tư Kỳ nhướng mày liếc nàng, rồi bất ngờ... bật cười.

"Ngươi nói cũng không sai."

"Thế thì phải chọn bộ nào hợp lễ nghĩa mà vẫn... dễ lọt vào mắt nàng ấy chứ."

Tứ Nhi méo miệng: Trời ạ, ta chỉ là tỳ nữ quèn, sao cứ phải lăn lộn giữa trò tình duyên của các người thế này...

Trong khi đó, ở hoàng đế tẩm điện, Cảnh Quân thì chẳng có gì để chọn.

Thúc Tư Kỳ từ sớm đã tự mình sai người chuẩn bị cho hắn một bộ áo xám tro đơn giản, thắt lưng xanh biếc, giày vải đế mềm.

Ấu đế đứng trước rương áo mà không cam lòng:

"Tại sao trẫm không được chọn?"

Thúc Tư Kỳ không đổi sắc:

"Chọn nữa sẽ mặc trễ. Mặc trễ thì không được đi. Nếu không được đi... thì ở cung học tiếp."

Ấu đế lập tức im bặt, ngoan ngoãn để cung nhân thay đồ, nhưng vừa cài xong nút áo cuối liền thì thào nhỏ:

"Trẫm nhớ rồi... sau này trẫm lớn, sẽ cho người chọn áo bao nhiêu tùy ý."

Cung nhân phì cười, khẽ lẩm bẩm:

"Chỉ sợ sau này lớn rồi... cũng bị người nào đó bắt mặc theo ý như bây giờ thôi..."

Ấu đế không nghe rõ, chỉ xoa cằm ra vẻ suy tư:

"Không lẽ khi đó... cũng phải dỗ người ta đi ngắm hoa đăng giống như Hoàng bá?"

Cửa cung Thừa Minh, ánh đèn lồng treo cao đã sớm được thắp lên, ánh đỏ đong đưa trong gió đêm nhẹ lướt. Cảnh sắc ngoài cung lấp lánh như ánh sao rơi xuống trần thế, tiếng người rộn rã vọng lại từ xa.

Thúc Tư Kỳ bước ra đầu tiên. Nàng mặc trường sam màu khói sương, đai lưng thắt gọn gàng, tóc búi cao chỉ gài một trâm ngọc đơn giản, cả người thoạt nhìn không mấy cầu kỳ... nhưng lại đặc biệt hợp cảnh sắc.

Tứ Nhi lẽo đẽo theo sau, trong lòng vẫn thở dài: Bộ áo này lúc đầu ngài còn chê nhạt... giờ lại mặc ra trước tiên, đúng là lòng dạ nữ nhân, thật khó hầu.

Chẳng bao lâu sau, Tô Tĩnh Lam cũng đến.

Bộ thanh sam nàng chọn dường như khiến cả không gian lặng đi một nhịp. Thoạt nhìn nhẹ nhàng đơn sơ, nhưng dáng áo lại vừa khít với thân người, tà áo bay nhẹ theo gió khiến bóng nàng càng thêm tiêu sái.

Thúc Tư Kỳ vừa nhìn thấy, trong lòng khẽ động, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường, chỉ nhàn nhạt nói:

"Đại nhân đến đúng giờ."

Tô Tĩnh Lam không nhìn nàng, chỉ đưa mắt sang bên cạnh:

"Bệ hạ còn chưa tới?"

"Trẫm ở..."

Một giọng trẻ con còn chưa vỡ hẳn chen vào giữa câu. Hai người cùng quay đầu, thấy tiểu hoàng đế đang được cung nhân dìu bước xuống bậc thềm.

Bộ y phục xám tro không bắt mắt, nhưng gương mặt nhỏ nhắn kia lộ vẻ cố gắng nghiêm túc, từng bước đi đều ngay ngắn theo lễ nghi, chỉ có ánh mắt là ánh lên chút phấn khích không giấu được.

Tô Tĩnh Lam khẽ khom người hành lễ, cười nhạt:

"Thần tham kiến bệ hạ."

Tiểu hoàng đế nghiêm mặt gật đầu, cố gắng thể hiện uy phong:

"Miễn lễ. Tối nay trẫm vi hành, không luận lễ thường."

Dứt lời liền quay sang Thúc Tư Kỳ, ánh mắt long lanh:

"Hoàng bá, trẫm có thể cưỡi ngựa sao?"

"Không thể." Nàng dứt khoát – "Bệ hạ chỉ được ngồi xe."

"Vậy... trẫm có thể ngồi trên mui xe sao?"

"Không thể."

"Vậy... trẫm có thể cho xe chạy thật nhanh sao?"

"Không thể."

Tô Tĩnh Lam đứng bên cạnh nhịn không được, môi run khẽ như đang nén cười.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro