Chương 83
Bám theo " đôi phu thê".
Gió vẫn thổi lăn tăn trên mặt nước. Hoa đăng vẫn trôi, lấp lánh như sao rơi dưới hồ.
Thúc Tư Kỳ nhìn bàn tay nhỏ hơn đang nắm lấy tay mình, cảm giác dịu dàng ấy khiến lòng nàng mềm ra trong một khắc ngắn ngủi.
"Không ổn rồi," nàng nghĩ thầm, "nếu cứ thế này... e là sẽ chẳng muốn buông nữa."
Nàng khẽ cười, cử chỉ như thể muốn rút tay lại, nhưng còn chưa kịp làm gì thì Tô Tĩnh Lam đã siết chặt hơn, tựa như không hề nhận ra sự do dự kia.
Không ai lên tiếng.
Chỉ có ánh sáng từ những chiếc đèn hoa, nhẹ nhàng đung đưa theo sóng, chạm vào ánh mắt hai người như viết lên một lời thầm thì chẳng ai dám nói ra.
Ở phía xa, giọng ấu đế lại vang lên, phấn khích như một đốm lửa nhỏ trong đêm:
"Ca ca! Mau nhìn nè! Có một con rồng bằng đèn đang trôi tới kìa!"
Thúc Tư Kỳ bật cười, nhẹ đến mức như một hơi thở, rồi ngẩng đầu nhìn ra xa. Trong làn nước long lanh, hàng trăm chiếc hoa đăng xếp thành hình rồng uốn lượn thật — ánh sáng nhảy múa như mộng, hệt như buổi đêm này, chẳng biết là thực hay mơ.
Nàng nghiêng đầu, liếc Tô Tĩnh Lam một cái. Nàng ấy vẫn không buông tay.
"Chắc là... lỡ thật rồi." Thúc Tư Kỳ nghĩ, không rõ là đang trách mình, hay đang thấy vui.
**
Mà cách đó mấy dặm, trong một góc tối ven hồ, ba bóng người đang đứng sát lan can một chiếc thuyền nhỏ, ánh mắt nấp sau những chiếc quạt giấy, quan sát một cách trắng trợn nhưng vẫn mang theo vẻ cao quý dị thường.
Gió đêm lùa qua, Kinh Lạc Y nhấc ống tay áo lên che cổ, cử động chậm rãi như mèo hoang vừa tỉnh ngủ. Nàng khẽ ngáp một cái, rồi nheo mắt nhìn về phía thuyền hoa ở bên kia hồ.
Nơi đó, hai bóng người đang ngồi sát bên nhau. Ánh đèn lập lòe chiếu xuống mặt nước lăn tăn, khung cảnh như thật như ảo.
"Lễ hội của Nam Uyên..." nàng cất giọng trầm trầm, "không tệ. Ít nhất không đông đến mức giẫm lên chân nhau như ở ta Mạc Bắc."
"Là do lễ hội này mang tính cung đình hơn dân gian thôi." A Khương đáp mà không hề quay đầu, giọng lạnh băng nhưng nhỏ nhẹ, "với lại... chúng ta đâu có đến thật sự để ngắm hồ."
Người thứ ba không đáp. Diêu Quảng đứng sau hai người, lưng thẳng tắp, hai tay khoanh trước ngực. Gương mặt hắn lạnh băng, dưới ánh đèn thoáng hiện vẻ khó chịu không che giấu.
Một hồi sau, hắn khẽ nói:
"Đến để theo dõi."
A Khương nhíu mày. "Nàng đâu có bảo theo đuôi ai."
"Không phải lệnh của đại nhân."
A Khương hơi nghiêng đầu: "kia là ai?"
Diêu Quảng im lặng một lúc, sau mới đáp:
"Tự nguyện."
Kinh Lạc Y liếc mắt sang: "Ngươi theo nàng ấy từ bao giờ?"
"Bảy ngày."
"..."
A Khương thoáng nhướn mày: "Diêu tướng quân không nghỉ à?"
"Không." Hắn đáp gọn.
"Ăn uống?"
"Rảnh thì ăn."
"...Ngủ?"
Diêu Quảng nhìn thẳng về phía thuyền hoa: "Có mơ thấy."
A Khương nghẹn họng. Kinh Lạc Y khẽ cong môi, không rõ là cười hay châm chọc.
"Nàng ấy" trong lời Diêu Quảng — đương nhiên là Tô Tĩnh Lam.
Không phải tình cờ gặp lại, cũng không phải bám đuôi vô cớ. Hắn vốn ít khi ra tay vì chuyện cá nhân, nhưng hôm đó, giữa phố đông người, hắn lại bắt gặp một bóng lưng quen thuộc bước vào tiểu phủ nhỏ ở ngoại thành. Ánh mắt kia, dáng đi kia, hệt như nữ quan đi cùng Thúc Tư Kỳ ở Duyên Phong.
Từ đó, hắn theo dõi, không một lời giải thích.
Tối nay, rốt cuộc nàng cũng rời phủ. Diêu Quảng nghĩ, có lẽ là dịp tốt để xem tung tích người kia. Nào ngờ chưa theo được bao xa, đã thấy Tô Tĩnh Lam tay trong tay với một người khác — Thúc Tư Kỳ.
A Khương cũng đã nhận ra. Nàng hơi nhíu mày, tay vẫn cầm quạt che nửa mặt:
"Nam nhân đó... còn không phải là Thúc Tư Kỳ, người chúng ta cần tìm sao?"
"Ừ." Kinh Lạc Y đáp.
"Lúc ấy, Tô Tĩnh Lam một câu đại nhân, hai câu cũng đại nhân."
"Nay lại... tay nắm tay, đèn thả cùng đèn... Đúng là tình sâu nghĩa nặng."
"Ừ."
A Khương hạ quạt, nhìn Kinh Lạc Y: "Ngài lại 'ừ' như thế là có vấn đề rồi."
"Không có gì." Nàng đáp, rất bình thản.
A Khương nghiêng đầu: "Không có gì tức là có gì."
Kinh Lạc Y không trả lời. Nàng tiếp tục nhìn hai người phía xa.
Bên kia hồ, hai người nọ đi chầm chậm, không quá gần, cũng không quá xa. Nhưng cái khoảng cách tưởng như giữ lễ ấy, lại dễ dàng bị ánh mắt Kinh Lạc Y nhìn thấu.
Tô Tĩnh Lam không còn là cái nữ quan lạnh lùng giống lần gặp ở Duyên Phong, mà lúc này bước đi của nàng đều chậm rãi như đang lắng nghe từng lời thì thầm của người kia. Còn Thúc Tư Kỳ kia, mỗi lần ánh đèn chiếu xuống mặt nàng, lại thấy sóng mắt gợn lên một tia mơ hồ khó gọi tên, không khác gì một kẻ đang đùa giỡn giữa ranh giới giữa lễ nghi và tình ý.
Diêu Quảng lúc này lại lẩm bẩm:
"Thúc Tư Kỳ... không giống kẻ vô tình."
A Khương khẽ gật. "Nhưng cũng không giống người thật lòng."
"Cho nên mới đáng nghi." Diêu Quảng nói, tay siết nhẹ chuôi đao giắt bên hông.
Ngay lúc ấy, một tiếng gọi hài tử vọng lại:
"Ca ca! Người mau tới đây! Có một con rồng bằng hoa đăng đang trôi tới kìa!"
Cả ba người cùng nhìn về phía đó.
Một nam hài độ chừng chín, mười tuổi đang lon ton chạy theo hai người lớn, thỉnh thoảng ngẩng đầu chỉ trỏ. Gương mặt giống Thúc Tư Kỳ đến sáu phần, ánh mắt lại lanh lợi như cái kia nữ quan.
A Khương chớp mắt. "Hài tử của hai người?"
Diêu Quảng: "Không thể nào."
Kinh Lạc Y nhíu mày không tiếp lời.
Ba người nhìn nhau.
Diêu Quảng: "Tình huống này... vượt quá tính toán của ta."
A Khương thở dài: "Thế là ngài đã theo dõi một đôi phu thê mang theo hài tử... trong bảy ngày."
Diêu Quảng chép miệng: "Cảm giác như tự nguyện rơi vào bẫy."
Kinh Lạc Y khẽ cười, ánh mắt thu về từ ánh đèn xa xăm. Gió đêm lướt qua vạt áo nàng, mái tóc dài khẽ bay, ánh trăng soi xuống hàng mi, khiến vẻ mặt nàng càng thêm khó đoán.
Không phải thất vọng. Cũng chẳng phải giận.
Chỉ là... có chút gì đó trong lòng nàng như bị khuấy lên — mơ hồ, nhẹ tênh, không tên gọi.
"Tới gần chút nữa," nàng nói, "ta muốn xem họ sẽ đi đâu."
A Khương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên mái chèo, hướng thuyền trôi nhẹ về phía trước, lặng lẽ như làn nước lăn tăn dưới ánh trăng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro