Chương 89


Lật xem ký ức


Đêm hôm đó, gió nhẹ từ hồ Lâm Khê thổi vào làm lay động rèm lụa. Trong phòng chính Kỷ Vương phủ, ánh nến lung linh như hồ nước lay sóng, soi gương mặt trầm ngâm của Thúc Tư Kỳ.

Nàng vẫn chưa ngủ.

Tứ Nhi đã lui xuống, chỉ còn mình nàng ngồi dựa vào bàn sách, trước mặt là một chồng hồ sơ mỏng, tất cả đều là tư liệu cũ về cung quy và ghi chép trong năm nàng "sinh ra" – năm Thái Hòa thứ ba.

Một tay lật, một tay chống trán, ánh mắt nàng lướt qua từng dòng như dò từng mạch nước ngầm:

"Tháng hai năm Thái Hòa thứ ba, tuyết tan sớm, có điềm đại hỉ."

"Tháng ba, long mạch chiếu cung Huyền Phượng, trưởng hoàng tử ra đời, lấy danh tự — Giai Kỳ."

Nàng dừng lại.

Không có gì bất thường.

Chính xác đến mức... quá mức.

Mọi ghi chép đều gọn gàng, không sai một chữ, như thể được chép từ mẫu. Tất cả những gì liên quan đến việc chào đời của "nàng" đều có vẻ hoàn hảo đến giả tạo.

Thúc Tư Kỳ nhắm mắt, nhớ lại.

Khi mới xuyên tới thế giới này, nàng không tài nào lý giải tại sao mình lại là hoàng tử của một quốc gia cổ đại, lại còn là Nhiếp chính Vương, nắm binh quyền, cầm triều cục. Nhưng sự việc xảy ra quá nhanh, mọi ánh mắt đều dồn vào, nàng buộc phải chấp nhận, rồi dần dần nhập vai.

...Nhưng vẫn luôn cho rằng mình chỉ "mượn xác hoàn hồn".

Chỉ là... nếu thân thể này sinh ra đã có cùng một vết bớt với thân thể cũ của nàng, vậy thì — là "mượn xác" thật, hay vốn dĩ... chưa từng có xác nào bị mượn cả?

Nàng đưa tay sờ lên bả vai.

Vết bớt đó — đã theo nàng hai mươi tám năm ở hiện đại. Ngay cả mẹ nàng từng trêu: "ngươi bị lão thiên đánh dấu riêng rồi đấy."

Gương đồng soi bóng. Trong ánh sáng mờ vàng, một gương mặt quen thuộc nhìn lại nàng — quen đến mức... không thể là người khác.

Sáng hôm sau, khi mà triều sớm vừa kết thúc, Tưởng Bình đưa lên một hộp gỗ dài, bên trên khắc ấn tín đỏ son.

"Vương gia, đây là bản sao thư khố từ Nội vụ phủ, người dặn lấy mấy bản lưu chi tiết năm Thái Hòa thứ ba, thuộc hạ đã nhờ người bên kho thư cũ tra rồi."

Thúc Tư Kỳ gật nhẹ. Nàng đẩy hộp lại, nói khẽ:

"Ngươi có thấy... bản vương thay đổi không?"

Tưởng Bình khựng lại.

Một câu hỏi tưởng như tùy tiện, nhưng ngữ khí lại rất thật, như một dòng suối lặng dưới băng.

Hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi mới đáp:

"Người... vẫn là người. Dù hôm qua có cười nhiều hơn, ăn khỏe hơn, hay đột nhiên bắt đầu tắm lâu hơn — thì với thuộc hạ, người vẫn là chủ tử."

Nàng nhìn hắn, bật cười, nhưng không trả lời.

Chỉ có lòng nàng biết rõ — có thứ gì đó, đang bắt đầu nứt ra.
____

Tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang cắt ngang dòng suy nghĩ. Cửa vừa mở, Nhất Ảnh đã bước nhanh vào, sắc mặt lộ rõ vẻ căng thẳng chưa kịp che giấu.

"Chủ tử," hắn cúi đầu, "việc ở Thái Miếu... đã tra rõ."

Một câu, như ném vào mặt hồ tĩnh lặng một tảng đá lạnh ngắt.

Thúc Tư Kỳ ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh quét qua Nhất Ảnh . Không cần nàng lên tiếng, hắn đã dâng lên một quyển sổ mỏng, tay còn chưa buông đã nói khẽ:

"Góc đông nam trong mật thất dưới Thái Miếu, quả có dấu vết từng lưu trữ gia phả — nhưng vách đá bị khoét lại rất tinh vi, sau được trát lại bằng lớp đất sét trộn bột đá, khó phân biệt nếu không có dấu hiệu dẫn đường."

"Bên trong đó... không có gì?" Thúc Tư Kỳ hỏi.

Nhất Ảnh lắc đầu: "Không còn gì. Nhưng nơi đó vẫn còn lưu chút hàn khí — hẳn là tàng vật đã bị lấy đi cách đây không lâu. Quan trông miếu nói từng có người giả danh kiểm tra cấu trúc để tu sửa nền móng."

Thúc Tư Kỳ khẽ mím môi, ánh nhìn tối lại. Bàn tay đặt trên nắp hộp thư khố từ từ siết chặt.

Gia phả từng được giữ tại Thái Miếu. Mà bây giờ — đã bị ai đó lấy đi trước một bước.

Ngay khoảnh khắc nàng toan hỏi thêm, một tiểu thái giám bên ngoài đã hấp tấp chạy vào, còn chưa kịp hành lễ đã nói lớn:

"Bẩm vương gia! Lạc công tử hồi phủ... nói rằng vị kia đã về!"

Câu nói như một cơn gió bấc đột ngột quét qua hành lang, quật tung lớp không khí vốn đã căng như dây đàn.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng trong chớp mắt.

Thúc Tư Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh xoáy về phía cửa.

Ánh nhìn ấy kéo dài chưa đến một thoáng, nhưng cả Nhất Ảnh lẫn tiểu thái giám đều không dám cất thêm lời nào. Nàng không nói gì, chỉ đứng dậy — thân ảnh nhìn như thong thả, nhưng từng bước chân lại gấp gáp như cuộn gió vừa bốc lên từ đáy hồ.

Chưa đầy ba khắc sau, từ ngự thư phòng về đến phủ Kỷ Vương.

Ánh chiều đổ nghiêng qua mái ngói, nhuộm hành lang một tầng vàng sẫm. Hạ nhân gặp nàng đều tự động né sang một bên, không ai dám chào hỏi. Thúc Tư Kỳ bước đi không một tiếng động, trường bào vạt dài lướt qua nền gạch, lặng như cánh hạc lướt mây.

Nàng không dừng ở tiền viện, cũng chẳng về chính phòng — mà rẽ sang phía tây, thẳng tiến đến thư phòng. Cửa lớn đã khép hờ, bên ngoài có một bóng người đứng đợi — là Lạc Trầm.

Thấy nàng, Lạc Trầm lập tức cúi đầu hành lễ, nhưng đôi mắt không giấu được vẻ căng thẳng, bất giác liếc vào trong phòng.

Thúc Tư Kỳ không hỏi.

Chỉ gật nhẹ, rồi tự tay đẩy cửa bước vào.

Mùi trầm hương nhè nhẹ lan trong không khí, bị ánh hoàng hôn sắp tắt cắt thành từng sợi mỏng. Trong phòng, một người đứng quay lưng lại — nghe tiếng cửa mở, lập tức xoay người, quỳ một gối hành lễ:

"Thuộc hạ... Lôi Phong, tham kiến vương gia."

Ánh mắt Thúc Tư Kỳ trầm xuống. Nàng không ngăn hắn lễ, cũng không vội nói gì. Chờ Lôi Phong ngẩng đầu, nàng mới chậm rãi bước đến ngồi xuống ghế chủ vị, tay nhẹ nhàng vuốt qua mặt bàn gỗ lim nhẵn bóng — như thể lau qua một lớp bụi vô hình nào đó.

"Đứng dậy đi."

Chỉ ba chữ, không nặng không nhẹ, nhưng trong làn hơi mỏng như khói ấy lại có một loại uy lực khiến căn phòng như trầm xuống một tầng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro