Chương 93


Gió Lặng Trước Khi Rẽ


Giữa tháng hai, sương giăng lạnh phế tích.

Trời chưa sáng hẳn, bóng tối còn đọng lại nơi mái ngói ẩm ướt và những nhánh cây khẳng khiu ngoài sân viện. Kinh thành vẫn yên ngủ, chỉ có gác canh xa xa vọng lại tiếng mõ uể oải, lặng như sương.

Trong tẩm thất Kỷ vương phủ, lửa lò đã tàn từ canh ba, chỉ còn hơi ấm sót lại dưới tầng áo.

Lạc Trầm và Lôi Phong được gọi vào từ rất sớm, bước chân khẽ tới mức chẳng làm động đậy vạt rèm. Cửa gỗ mở ra không tiếng động, đã thấy Thúc Tư Kỳ ngồi bên án thư, thân khoác áo mỏng, tay nàng gác lên tay vịn ghế gỗ, khớp ngón gõ nhè nhẹ — từng nhịp, từng nhịp như đang đếm hơi thở.

Không gian như bị kéo chậm lại.

Phải một lúc sau, nàng mới lên tiếng, giọng khàn nhẹ, có vẻ mệt nhưng không mờ ý chí:

"Lạc Trầm."

"Có thuộc hạ." Gã lập tức bước lên nửa bước.

"Ngươi chuẩn bị cho bản vương một bao tiểu tay nải. Ngựa, chọn con nhanh nhất đang được dưỡng trong chuồng phía tây."

Lạc Trầm thoáng ngẩng đầu, ánh mắt mang theo chút ngạc nhiên:

"Vương gia muốn lên đường... lúc này sao? Không phải ban đêm dễ hành động hơn ư?"

Thúc Tư Kỳ khẽ nhếch khóe môi. Không cười, nhưng ánh mắt có chút gì đó như cười, như không:

"Chúng ta không còn nhiều thời gian để chờ đợi hay nghỉ ngơi."

"Với lại..." – nàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt liếc ra khung cửa gỗ đóng hờ – "... ai mà nghĩ được chúng ta sẽ chọn sáng tinh mơ, thay vì ban đêm?"

Một cú đánh bất ngờ — chính là đòn sắc nhất.

Lạc Trầm lập tức hiểu, gật đầu không hỏi nữa.

Thúc Tư Kỳ lúc này mới quay sang Lôi Phong:

"Ngươi ở lại."

Lôi Phong thoáng khựng người, nhưng nàng đã nói tiếp:

"Ở lại trong phòng. Có mấy chuyện phải dặn."

Giọng không cao, nhưng lời nói như đinh đóng xuống bàn, không dư thừa một chữ.

Ngay lúc ấy, một bóng người bước vào từ cửa trong — không gọi, cũng không cần báo.

Tưởng Bình.

Hắn khoác áo choàng mỏng, cổ áo hơi mở, tay vẫn giấu trong ống tay áo rộng. Vẻ mỏi mệt thường trực vẫn còn nơi đôi mắt, nhưng thần sắc lại bình ổn đến lạ.

"Vương gia triệu hai người vào giờ này, ta đoán không chỉ là chuyện chuẩn bị lên đường."

Thúc Tư Kỳ không quay đầu, cũng chẳng tỏ vẻ bất ngờ:
"Ngươi đã chờ ngoài cửa từ trước a."

Tưởng Bình nhún vai, bước đến gần, ánh mắt lướt qua hai người trong phòng rồi dừng lại nơi bàn thư:
"Chờ xem lần này, ngài định nhắm vào chỗ nào."

Nàng không đáp. Chỉ lặng lẽ đứng dậy, bước tới án thư nhỏ đặt trong góc phòng. Một xấp lụa thư đã được chuẩn bị từ trước, được nàng rút ra từng tờ, xếp thành hàng thẳng tắp trên mặt bàn gỗ.

Tay nàng rất chậm rãi, nhưng không có vẻ do dự.

Ánh đèn dầu hắt xuống ngón tay thon dài đang lật thư, chiếu lên khóe mắt nàng một vệt sáng lạnh.

"Chuyến đi này dài ngắn không biết chừng." – giọng nàng trầm – "Nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng."

Ánh mắt liếc sang Lạc Trầm:
"Ngươi xuống dưới chuẩn bị. Chỉ mang thứ không thể thiếu."

Lạc Trầm gật đầu:
"Tuân lệnh."

Hắn khom người, rời khỏi phòng bằng lối ngách không đèn. Áo khoác sẫm màu hòa lẫn vào bóng sáng mờ sớm mai, chẳng mấy chốc đã không còn dấu.

Trong phòng, chỉ còn lại ba người.

Gió ngoài hiên thổi mạnh một trận, làm cánh cửa rung khẽ. Mùi sương lạnh và khói đèn cũ kỹ len qua khe gỗ, lan nhẹ khắp phòng.

Thúc Tư Kỳ không quay đầu, cũng không cần nói thêm.

Chỉ có ánh mắt nàng — lướt qua Tưởng Bình, dừng lại trên Lôi Phong — như đã ngầm đưa ra một chỉ thị.

Tưởng Bình kéo ghế ngồi xuống, rút từ tay áo ra một vật nhỏ được gói trong mảnh lụa lam. Không ai hỏi, cũng không ai giải thích.

Lôi Phong vẫn đứng, nét mặt trầm tĩnh như mặt hồ lặng. Tay siết chặt đai áo, chờ lệnh.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh đèn nghiêng hắt lên gương mặt Thúc Tư Kỳ. Nét lạnh lùng ẩn hiện, như gió đang đi dọc vách đá, không dấu chân, không tiếng động.

Bên ngoài, trời chưa sáng hẳn. Nhưng trong phòng, cờ đã dời.

____

Cùng lúc ấy, trong tiểu phủ Tô gia.

Một gian phòng nhỏ phía sau hoa viên, tường gạch vôi trắng đã bạc màu sương gió, đèn dầu vừa được thắp sáng. Ánh sáng mờ nhòe rọi lên những chồng sách cũ và bàn gỗ thấp đặt sát cửa sổ.

Người giao tin khoác áo vải thô, mặt che nửa dưới, đang quỳ một gối trên nền đất. Hắn không ngẩng đầu, chỉ dâng lên một hộp gỗ nhỏ, hai tay giữ chắc như đang cầm một vật trân quý.

Tô Tĩnh Lam ngồi phía sau án thư, tay lật nhanh bản danh sách, nhưng mắt không rời chiếc hộp.

Một lát sau, nàng khẽ gật đầu. Người kia liền mở nắp hộp.

Bên trong là một xấp phi điều đã được gấp cẩn thận.

Chữ viết hiện ra dưới ánh đèn dầu — nét bút sắc, ngắn, dứt khoát.

Chữ viết không xa lạ — là nét tay của Tả Hạc, người từng theo hầu phụ thân nàng năm xưa, cũng là người duy nhất nàng chưa để lộ danh phận.

Dòng đầu tiên viết: "Đông Doanh — Sầm Ty."

Sắc mặt Tô Tĩnh Lam khẽ biến. Tay nàng dừng lại, rồi lật tiếp, mắt dõi theo từng chữ.

Dưới đó là những ký hiệu cũ — từng được dùng trong phủ Thượng thư khi còn dưới trướng phụ thân nàng. Một chuỗi tin tức ngắn, nhưng đầy giá trị. Dấu hiệu cho thấy: kẻ thực sự giật dây vụ diệt môn năm đó, không chỉ là người trong triều.

Ánh đèn chập chờn. Nàng ngồi bất động, nhưng mạch máu nơi cổ tay đã bắt đầu siết chặt.

Đêm ấy, nàng không chợp mắt.

Đến khi sắc trời vừa ánh lên tia trắng đầu tiên, nàng đã quyết định: đi gặp Cảnh Giai Kỳ.

Nàng biết rõ, người kia — nhất định cũng đang lần theo dấu vết Đông Doanh. Có khi... còn đi trước nàng một bước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro