Chương 94
Kẻ theo sau, người chờ giết
Sáng hôm ấy, tầm vừa mới canh thìn.
Tại phủ Kỷ Vương, trong tẩm thất nơi rèm vẫn buông và đèn chưa tắt, một giọng nói vang lên bên ngoài:
"Vương gia. Tô đại nhân cầu kiến."
Là Tứ Nhi, nhẹ giọng thông báo.
Bên trong phòng, Lạc Trầm vừa trở lại, khẽ cúi đầu:
"Ngựa đã chuẩn bị xong. Đồ mang theo đều là loại gọn nhẹ như người dặn."
Thúc Tư Kỳ ngẩng lên. Đôi mắt nàng lướt qua Lạc Trầm một thoáng, rồi chậm rãi gật đầu.
Giọng nói phát ra sau đó trầm và ngắn gọn, như chốt lại một ý đã nghĩ từ trước:
"Cho nàng ấy vào."
____
Rèm được vén nhẹ. Tô Tĩnh Lam bước vào. Ánh sáng sớm ngoài hiên nhuốm màu tro, đổ dài bóng áo nàng trên nền đất lát gạch cũ.
Nàng không hành lễ. Cũng không cần gật đầu xã giao.
Chỉ đứng thẳng, đối diện.
"Ta nhận được tin." — Giọng nàng không lớn, nhưng đủ để xuyên qua khoảng không gian mờ sương — "Là về Đông Doanh."
Thúc Tư Kỳ ngồi nơi bàn thấp. Tay nàng đặt hờ trên tay vịn, mắt vẫn hướng về phía trước. Chỉ khi nghe đến hai chữ ấy, đồng tử nàng khẽ thu lại một chút.
"...Từ đâu ra?"
Câu hỏi vang lên sau một khắc ngắn, giọng đều và trầm, không bộc lộ quá nhiều sắc thái.
"Thân tín của phụ thân ta để lại."
Giọng Tô Tĩnh Lam mang theo một tầng lạnh khác, không còn là sự lặng lẽ như mọi khi, mà là thứ đang gấp rút chảy trong huyết mạch.
"Người ấy chưa từng rời đi. Vẫn ở trong bóng tối, canh chừng ta... chờ đúng lúc."
Thúc Tư Kỳ im lặng nhìn nàng. Không cười, cũng không gật đầu.
Chỉ là ánh mắt nàng khi ấy, không như mọi lần — không có tia ranh mãnh quen thuộc, cũng không ánh lên sự thử thách. Thay vào đó, là thứ gì đó kín đáo hơn, nghiêm hơn, như đang thận trọng phân tích.
"...Vậy cũng đến lúc."
Tô Tĩnh Lam gật đầu, từng lời đều như lưỡi dao rạch qua một tầng màn che:
"Cái chết của Tô gia... không chỉ vì triều án."
"Có một bàn tay khác từ phía sau. Đã đưa lưỡi đao cho triều đình."
Lặng đi một khắc, ánh mắt nàng xoáy thẳng vào người trước mặt:
"Nàng cũng điều tra được phía sau mà đúng không?"
Thúc Tư Kỳ đáp chậm:
"Phải. Ta cũng đang truy theo đường ấy."
Nàng nói vậy, ánh mắt không tránh đi, nhưng cũng không hướng vào ánh mắt Tô Tĩnh Lam như thường lệ.
"Đông Doanh... sắp không giấu được nữa."
Tô Tĩnh Lam cười nhẹ, nụ cười không vui cũng không giận, nhưng sắc lưỡi dao rõ ràng nơi khóe môi:
"Vậy thì nàng đi đâu, ta sẽ theo đó."
Ngoài kia, gió sáng đang lùa qua tán cây. Trong phòng, ánh sáng mờ hắt qua rèm cửa, đổ lên gương mặt cả hai — một người vẫn trầm ổn, nhưng như đang ẩn điều gì, một người như lửa ngầm dưới đất đá chưa tan.
Cuộc truy tìm đã không còn là một mình.
Nhưng ai đi, ai ở — vẫn chưa ai nói.
**
Trời mới vừa hửng sáng, nền trời còn nhuốm một tầng xám tro mỏng, phía chân thành đã có hai bóng ngựa rời khỏi cổng phụ. Lạc Trầm đi trước. Áo choàng thẫm màu ôm gọn người, tay giữ cương vững chãi, ánh mắt không nhìn lại. Người phía sau không lên tiếng, chỉ lặng lẽ giữ khoảng cách vừa đủ, vó ngựa nhẹ mà đều, bước chân không hề chệch nhịp.
Cả hai không đi bằng đường lớn, mà theo một lối tắt vòng ra sau khu chợ cũ, bám theo bức tường đá phủ rêu, rồi rẽ vào một rặng trúc mờ sương chưa ai quét lối. Gió sáng thổi qua khe rừng, rít lên khe khẽ giữa những tán khô, như ai đang thì thầm bên tai. Lạc Trầm ngoái đầu một cái, ánh mắt ra hiệu. Không cần nói, người phía sau đã ghìm cương ngựa, rẽ theo đúng nhịp.
Ra khỏi rặng trúc là con đường nhỏ trải đất đỏ, dài và quanh co dẫn về hướng nam tây nam. Đây không phải lộ trình cũ. Không có dấu xe, không có dấu chân. Chỉ có cỏ dại bị giẫm gãy và vài vệt đất ướt loang dấu mới. Lạc Trầm gật khẽ, siết dây cương. Ngựa bắt đầu tăng tốc.
Tiếng vó va xuống đất vang đều như nhịp trống. Không ai mở miệng, gió thốc ngược thổi tung áo bào sau lưng. Chuyến đi này — không có ai ngoài họ hay biết. Cũng không có thời gian để do dự.
Trên cao, mây xám trôi ngược. Dưới đất, hai bóng ngựa vút qua con suối cạn, lướt nhanh giữa bạt ngàn tạp mộc rậm rạp. Đường rừng phía trước chưa từng đi qua, nhưng ánh mắt Lạc Trầm không chần chừ. Hắn biết phải đi lối nào. Và người theo sau — dù lặng lẽ, nhưng vẫn đều đặn giữ nhịp. Không một lần kéo cương, cũng không một lời hỏi hướng.
Tiếng gió mỗi lúc một lớn, thổi sạt qua mặt cỏ rạp xuống hai bên bờ dốc.
Chuyến đi vừa bắt đầu. Không được phép chậm. Không được phép sai.
Và phía trước, những đoạn rừng mù sương nối tiếp... bóng tối vẫn còn dày.
Trời bắt đầu tối khi sắc trời vừa chuyển tím nhạt phía chân mây. Cả một ngày dài rượt gió vượt rừng, từ rạng sáng đến khi bóng cây rạp dài như kéo sập mặt trời xuống, bóng phủ đã cách xa kinh thành mấy trăm dặm.
Tiếng vó ngựa không còn gấp gáp mà chuyển thành nhịp thở nặng đều — không phải vì mệt, mà vì cả hai người cưỡi đều đã cảm nhận được.
Có kẻ theo.
Không cùng tốc độ, không cùng hướng, nhưng lại không bỏ lại được phía sau.
Người cưỡi phía sau khẽ kéo cương, vọt lên ngang hàng. Gió quét qua mũ trùm kín mặt, để lộ ánh mắt lạnh như băng tạc.
Lôi Phong.
Lạc Trầm hơi nghiêng người, nghiêng đầu hỏi khẽ, giọng vẫn bình ổn trong gió:
"Chúng ta cần cắt đuôi bọn chúng?"
Lôi Phong không lập tức trả lời. Ánh mắt lướt ra phía xa — sắc trời âm trầm, những vệt mây mỏng xám giăng ngang rừng tối. Mãi đến khi cả hai đã lướt đến khúc rẽ, hắn mới lên tiếng, giọng hạ thấp, ngữ khí lẫn sát ý:
"Không phải cắt đuôi."
Một nhịp ngắn.
"Mà là hạ tử thủ."
Giọng nói vừa dứt, ánh mắt Lôi Phong đồng thời lóe lên hàn quang bén ngót — như lưỡi kiếm chưa rút ra đã muốn tìm máu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro