Chương 95
Mã đề đạp huyết – Đêm không quay đầu
Lạc Trầm cau mày:
"Khoảng cách đến Kha Lạc không gần..."
"Chính bởi vì không gần —" Lôi Phong cắt ngang, giọng trầm xuống như đá vỡ, "— nên mới phải dọn dẹp bọn này từ bây giờ."
"Nếu để chúng sống, đợi đến nơi... quân lính tứ phía mai phục. Có chạy đằng trời cũng chẳng kịp."
Câu nói ngắn như mệnh lệnh. Không có tranh luận, cũng không cần thêm lời.
Lạc Trầm nhìn hắn chằm chằm một thoáng, rồi gật đầu không do dự.
Cả hai vung cương.
Không cần ra hiệu, cũng không cần đếm nhịp. Ngựa chợt rẽ đôi hướng ở lối phân nhánh rừng dốc. Hai bóng áo cưỡi ngựa xuyên qua tạp mộc, khiến năm bóng đen sau lưng lập tức loạng choạng đổi hướng — ba tên phóng theo phía Lôi Phong, hai tên khác quặt ngựa theo Lạc Trầm.
Rừng đêm chưa kịp dày bóng, đao kiếm đã vung ra như xé màn tối.
Lôi Phong phóng ngựa một đoạn rồi dừng phắt, không cần vòng tránh.
Ba hắc y nhân từ sau lao đến không kịp phản ứng — tên đầu tiên vừa nhảy khỏi yên đã bị kiếm rút ra một nửa đường, chém nghiêng qua cổ.
"Phập" — máu bắn lên cành cây khô, thân người ngã nhào chưa kịp hét.
Hai tên còn lại gào lên, rút song kiếm đánh úp. Lôi Phong không lùi — mà tiến.
Chiêu kiếm không hoa lệ, chỉ một đường dọc thẳng. Nhưng chính vì thẳng nên không thể tránh. Gã thứ hai vung đao đỡ, chỉ nghe "keng" một tiếng vang lạnh, toàn bộ cánh tay run lên, kiếm trong tay bật ngược về, chưa kịp rút lại thì chân bị một cú quét gọn, mất đà ngã xuống — cổ đã bị mũi kiếm đâm xuyên.
Chỉ còn một.
Gã cuối lùi lại ba bước, hai tay đổi kiếm sang tư thế thấp, toàn thân hạ trọng tâm — rõ ràng là sát thủ có luyện.
Nhưng cũng chỉ giữ được đúng ba chiêu.
Lôi Phong lướt tới không phát ra tiếng động, mũ trùm lật nhẹ, ánh mắt sắc đến mức khiến đối thủ lỡ đà nửa nhịp. Kiếm đâm nghiêng, xoay ngược chém lên. Gã hắc y nhân nén đau phản đòn — thì thân hình Lôi Phong đã xoay theo một vòng hiểm, nhát chém thẳng từ hông trái gã đi xuyên tới xương bả vai.
Không hét, không rên.
Kẻ địch cuối cùng đổ xuống, máu ngấm vào rêu dưới chân, nhuộm đỏ cả khoảng đất đá lạnh lẽo.
**
Cách đó không xa, trong một đoạn khe đá hẹp, hai kiếm đã giao nhau trên tay Lạc Trầm.
Hắn không cần chiêu thức nhiều — chỉ lấy nhanh làm gốc. Gió qua lưỡi kiếm mang theo hơi sát phạt. Hai hắc y nhân vừa kịp định hình, đã phải đánh lui liên tục. Nhưng mỗi lần lùi là một lần mất thế.
Đến khi tên thứ nhất sơ sẩy, bị chém ngang bắp chân — Lạc Trầm xoay chuôi kiếm, một nhát chọc vào yết hầu tên còn lại.
Không đến nửa canh giờ.
Cả năm đều ngã xuống rừng sâu.
**
Gió đêm đã đổi. Từ mùi đất khô oi nắng giữa trưa, đến lúc này đã ngấm hơi sương, lạnh đến cắt da.
Bầu trời không có trăng. Chỉ những lớp mây xám dày phủ như màn mỏng, ánh sáng lờ nhờ soi lối không đủ để thấy rõ mặt người. Rừng phía trước âm u, cành lá đan vào nhau, lối đi bị che khuất bởi tạp mộc mọc cao quá đầu người. Cỏ dại dưới chân ngựa đã ướt sũng vì sương, mỗi bước đạp đều bắn lên vài tia nước nhỏ — lạnh và buốt như máu loãng.
Lạc Trầm dừng lại bên một gốc cây lớn, chùi thanh kiếm vào thảm cỏ. Hắn không nói gì lúc đầu. Chỉ đứng đó, hít một hơi thật sâu, như muốn xua đi thứ mùi tanh tanh còn vương trong không khí.
Phía đối diện, Lôi Phong bước ra từ lùm cây rậm, bóng áo đen hòa cùng sắc đêm gần như không phân biệt được với rừng. Nhưng ánh mắt hắn — lạnh, sáng và vô cùng tỉnh táo. Như thể chỉ có phần xác vừa chiến đấu, còn thần trí chưa từng xao động một khắc nào.
Lạc Trầm hơi quay đầu, đưa tay chỉ về lối rẽ phía xa:
"Giờ trời đã tối, rừng rậm phía trước khó thấy lối. Chúng ta nên tìm quán trọ nghỉ chân một đêm..."
Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã nghe tiếng rít qua kẽ răng, sắc lạnh như lưỡi dao cào lên đá:
"Không."
Câu trả lời cộc, nhưng rõ ràng. Không chút do dự.
Lôi Phong không nhìn về phía hắn, chỉ vung dây cương, nhảy phắt lên lưng ngựa. Động tác gọn gàng đến mức không kịp nhìn thấy khoảng đệm giữa thân người và yên ngựa.
"Đổi ngựa. Tiếp tục lên đường."
Giọng hắn vang lên trầm thấp, nhưng mỗi chữ như có kim loại nặng đè lên:
"Không có thời gian dừng lại."
Một cơn gió mạnh thổi qua đúng lúc ấy, quét ngang mặt đường đất lổn nhổn đá vụn và vệt máu chưa khô. Cành cây trên cao lay động, rì rào như tiếng thầm thì của những linh hồn chưa siêu thoát.
Lạc Trầm ngẩng đầu nhìn người đồng hành một lát. Ánh mắt hắn không phản đối, nhưng vẫn lộ ra chút do dự. Không phải sợ — mà là cẩn trọng. Kẻ đã vượt một ngày đường không nghỉ, vừa giết năm sát thủ trong rừng, giờ còn muốn tiếp tục đi xuyên đêm... hẳn là đang nắm giữ thứ gì đó còn cấp thiết hơn cả mạng sống.
Và hắn — không muốn là người chậm lại.
Chỉ một khắc sau, hắn gật đầu.
Không cần hỏi nữa.
Không ai ngoảnh lại. Dưới gốc cây, năm thi thể hắc y nhân nằm vắt ngang những rễ nổi như xương cốt hóa đá. Máu từ các vết chém thấm vào rêu, tạo thành từng vệt đen ngòm ẩm lạnh.
Ngựa cũ bị bỏ lại. Cả hai chọn lấy hai con mới từ lũ kỵ mã thay phiên. Yên ngựa vừa chạm vào đùi, vó sắt lại dội lên mặt đất như trống trận. Gió tạt ngược, áo bào tung bay phía sau, cuốn theo vệt bụi đất và tàn lá mục.
Không một lời thừa, không cần hiệu lệnh.
Tiếng vó ngựa lại vang lên — đều, mạnh và thẳng hướng. Như thể chẳng có thứ gì có thể chắn giữa họ và đích đến. Không lối mở, thì tự chém mà ra.
Đêm dày như mực. Nhưng chính trong bóng tối, chỉ có kẻ săn mồi mới thực sự biết đường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro