Văn Án II
Ẩn Tử Đăng Cơ ( Giả Nam Đoạt Vị)
Hồi II
Khi bí mật không còn chôn dưới tro tàn,
Khi từng trang tấu sớ cũ vang lên như lời gọi của quá khứ-
Ván cờ không chỉ còn là tranh đoạt quyền vị,
mà đã trở thành cuộc truy tìm sự thật:
Ai đã dựng nên danh hiệu "Nhiếp chính vương"?
Và nàng- người đang sống với cái tên "Thúc Tư Kỳ"... thật ra là ai?
Trong bóng tối, có kẻ mượn nàng mà che giấu thiên cơ.
Giữa ánh sáng, có kẻ vì nàng mà sẵn sàng phản lại cả trời xanh.
Một thân nữ nhi, đứng giữa gió xoáy chính trị và dây rối thân phận,
Bước càng gần chân tướng, lại càng không biết:
Liệu bản thân là người giật dây, hay chính là con rối đẹp nhất giữa trăm quân?
**
____ ____ ____
Bụi Gió Phương Bắc
Buổi sớm.
Gió phương bắc không rít lên như roi, cũng chẳng gào thét như sói. Nó chỉ âm thầm lướt qua từng rặng tùng, từng mái ngói hoen sương, để lại trên vai người một làn ẩm lạnh, tưởng nhẹ mà ngấm tới tận xương.
Trời không quá tối, nhưng sương phủ lờ lững giữa đất trời. Đủ để mọi mái nhà, mọi dáng người trở nên mơ hồ.
Một vùng cát gió, đá xám cùng những con đường đất xám ngoét, từ lâu đã nhuộm màu xứ tuyết. Nơi đây, dù đã sang tháng ba, tuyết mới ngừng rơi chưa được bao lâu, nhưng giá rét vẫn cứ như níu chân mùa đông chẳng chịu rời đi.
Dưới mái hiên gỗ cũ kỹ của một dãy nhà nhỏ nằm ép mình bên triền núi thấp, biển hiệu bằng đồng đã xỉn màu vẫn còn vững vàng treo giữa cột kèo — ba chữ khắc sâu: "Khang Y Quán", nét bút đậm mạnh, như thể ép mực bằng gân tay mà ra.
Một thân ảnh vận áo lông lót bông dày, màu xanh lam trầm, mũ trùm kín tai, giày da đạp tuyết — kiểu phục sức thường thấy ở phương bắc — dừng chân ngay dưới biển hiệu.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm ba chữ treo kia, lặng yên một lúc lâu rồi khẽ nhướng mày:
"...Lão thật sự dùng tên thật của mình để mở y quán sao?"
Âm giọng không lớn, mang theo vẻ bất đắc dĩ khó phân. Câu chữ tròn trịa, ngữ âm chuẩn xác — rất rõ ràng là chất giọng đến từ phương Nam.
Người đứng bên cạnh nàng khẽ bật cười. Là một lão giả cũng mặc áo bông dày, nhưng vạt áo và cổ tay lại có viền cẩm thạch đen — loại chỉ những người có tiền và biết chăm sóc bản thân nơi gió tuyết mới dám mặc.
Lão đưa tay vuốt râu, cười ra chiều đắc ý:
"Chính vì đang lẩn trốn, nên mới phải dùng cái tên chẳng ai dám tin là thật ấy."
Nói đoạn, lão nhấc chân đi trước, tay khoát một cái áo choàng bông dài, bước vào cửa quán:
"Đi thôi. Bên trong ấm hơn nhiều."
Chỉ thấy cửa y quán mới hé được một nửa, một tiểu tử gầy nhom từ phía trong chạy xộc ra, tay vẫn còn cầm mảnh giấy bốc thuốc, miệng ngậm tăm, thấy có khách bèn hô lên:
"Thầy thuốc nghỉ rồi—... Ơ? Lão... lão gia!?"
Hắn trợn mắt như nhìn thấy ma, tấm tạp dề quấn quanh hông cũng như muốn tụt xuống theo cú sốc.
"Lão gia, ngài sao lại về rồi? Không phải nói là bặt vô âm tín à?!"
Ngữ điệu xứ bắc nặng nề, thẳng thừng, không lòng vòng, nghe như oán trách — nhưng trong mắt tiểu tử kia lại chỉ có ngạc nhiên và vui mừng lấp lóe.
Lão Vệ chỉ khẽ gật đầu, nụ cười già như ánh nến sau gió:
"Có chút việc, ta quay về xem xem."
Tiểu tử kia gãi đầu, vẫn lóng ngóng như chưa hoàn hồn. Vài giây sau mới lật bật nói:
"Đại thiếu gia đang ở nội viện, có cần tiểu nhân chạy đi gọi—"
"Không cần, không cần," – Lão Vệ khoát tay, cắt lời – "Ngươi cứ lo tiếp khách, đừng nháo. Chính chúng ta tự vào."
Lão vừa nói vừa đi, gót giày bước trên nền đá xanh, phát ra âm vang nặng nề mà quen thuộc.
Thúc Tư Kỳ chậm rãi theo sau, mắt nhìn quanh một lượt.
Y quán không lớn, nhưng sạch sẽ và ngăn nắp. Giá gỗ cũ chứa đầy dược liệu sấy khô, hương thuốc và mùi nhựa tùng hòa trong không khí, khiến nơi đây mang một thứ ấm áp rất riêng — ấm không phải vì nhiệt, mà là vì hơi thở con người.
Bên ngoài là tiểu viện, trong cùng là nội viện.
Gió vẫn len qua từng khe cửa, từng kẽ áo. Nhưng bước chân đi sâu vào, sương đã mờ dần sau lưng, chỉ còn lại tiếng gió rít khe khẽ và tiếng than cháy lách tách trong phòng phía trước.
Thúc Tư Kỳ bước qua bậc cửa, không nói gì. Nhưng trong mắt nàng đã ánh lên một tia sắc lạnh mơ hồ.
Ánh nhìn ấy không dành cho ai cả — mà là dành cho chính mình.
Dù ngôn từ, phục sức, phong thái bên ngoài đều đã hóa thành Mạc Bắc — nhưng người trong lòng nàng vẫn mang một tiếng thở dài rất Nam Uyên.
**
Tiến vào nội viện, hương dược liệu đậm đặc hơn. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lùa nhẹ qua mành tre và tiếng lửa rì rầm cháy trong lò sưởi.
Một bóng người cao lớn lặng lẽ ngồi nơi kệ dược, dáng lưng to rộng như che cả nửa gian phòng. Trên khuôn mặt phủ râu quai nón, lộ ra làn da rám nắng, từng đường nét sắc cạnh, lộ vẻ phong sương. Tay hắn vững vàng, tỉ mỉ chia từng phần thảo dược trên mâm, động tác cẩn trọng chẳng hợp chút nào với vóc dáng trông hùng hổ kia.
Nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa, hắn không quay đầu lại, chỉ nghiêng người gọi, giọng trầm như đất đá, mang nhẹ âm đặc trưng xứ bắc:
"Chạy đâu lắt nhắt từ sớm thế hả? Có khách đâu mà làm như mở chợ!"
Giọng nói không lớn, nhưng ổn định và dễ nghe, tựa như thứ âm thanh có thể khiến người ta an tâm giữa vùng tuyết lạnh.
Nhưng đáp lại hắn không phải là giọng trong trẻo của tiểu tử thường ngày, mà là một thanh âm khàn đục, chậm rãi, có chút cười:
"Lão Cao a~"
Bàn tay đang cầm thang thuốc của hắn khựng lại. Toàn thân như bị đóng băng trong thoáng chốc.
Hắn xoay người thật nhanh, mắt trợn lớn, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe.
Đập vào mắt hắn là một gương mặt già nua mà thân thuộc đến từng nếp nhăn — người từng nói với hắn mười năm trước rằng:
"Lần sau gặp lại là chuyện xa xôi, chỉ biết ngày ta quay về... sẽ là lúc cờ hiệu nổi lửa, binh đao tràn đất."
Và hôm nay, người đó đang đứng sừng sững trước mắt hắn.
Hắn muốn mở miệng gọi một tiếng, nhưng nghẹn lại nơi cổ họng. Nam nhi đại trượng phu, cát bụi mười năm, nước mắt không dễ rơi — thế mà hốc mắt vẫn nong nóng.
Cuối cùng, hắn sải bước lớn tiến tới, vạt áo tung mạnh theo từng bước. Miệng hé ra, nhưng chỉ nói được hai chữ:
"Người... người..."
Lão Vệ nhìn hắn, mắt đầy hiểu rõ. Không đợi hắn nói thêm, lão đưa tay vỗ mạnh lên vai hắn một cái, cười trấn an:
"Ta đã về."
Một câu ngắn ngủi, như đốt cháy lớp băng dày nén trong lòng.
Triệu Cao khựng lại một chút, hai mắt đỏ hoe. Nhưng rất nhanh, hắn khẽ liếc sang bên cạnh — nơi có một thân ảnh vận y phục phương Bắc nhưng không hề mang dáng vẻ dân Mạc địa.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt mang theo sự dò xét rõ ràng. Bản năng người từng sống sót giữa loạn thế khiến hắn cảnh giác, tay hơi siết lại bên hông áo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro