Chương 5
Tuy rằng Cố Dao Khê đã sớm đoán được mục đích của Bạch Mạn Thu khi xuất hiện ở đây, nhưng Cố Dao Khê vẫn có chút đỡ không kịp trước cú sút thẳng này. Nghĩ tới những gì hệ thống đã nói, chỉ cần Cố Dao Khê đặt bút ký vào đơn ly hôn thì cô sẽ chết liền, vì thế lời nói của Bạch Mạn Thu trong mắt cô cũng tương đương với câu đó. Phải làm thế nào thì cô mới chịu đi chết? Cố Dao Khê ngay lập tức sợ hãi trước sự thay đổi này. Cô nở một nụ cười lịch sự nhưng dịu dàng.
"Gần đây tôi mới mua hạt cà phê mới, hay là uống thử một chút nhé, tôi cũng hơi khát." Cố Dao Khê nhẹ giọng nói, không đợi Bạch Mạn Thu trả lời liền quay vào bếp. Thái độ của cô ấy trở nên hơi kỳ lạ, là sự thay đổi có thể thấy rất rõ. Trong mắt Bạch Mạn Thu, trước đây Cố Dao Khê không phải là người vòng vo, cách cư xử và cách nói chuyện của cô ấy không giống một người hai mươi sáu tuổi, nhưng bây giờ xem ra cô ấy có vẻ trưởng thành hơn.
Vả lại hôm nay Cố Dao Khê không trang điểm, không nhuộm tóc loè loẹt, không mặc đồ gợi cảm hở hang ngực và vai. Cô ấy mặc quần áo màu trắng ở nhà đơn giản, chân đi dép bông, tóc buộc đuôi ngựa, kết hợp với khuôn mặt trắng nõn kia thực sự khiến người ta có ảo giác về năm tháng tĩnh lặng*.
*岁月静好 / Suìyuè jìng hǎo/
Bạch Mạn Thu quay đi, cúi đầu nhìn xuống điện thoại của cô, có tin nhắn từ người đại diện yêu cầu cô quay lại công ty ngay lập tức. Bạch Mạn Thu hỏi cô có chuyện gì xong thì tắt điện thoại, chừng nào còn chưa giải quyết xong vấn đề với Cố Dao Khê xong thì Bạch Mạn Thu cũng sẽ không rời đi.
Vài phút sau, mùi thơm đặc trưng của cà phê dần dần tràn ngập khắp căn phòng, mùi thơm rất êm dịu nhưng cũng pha chút sảng khoái, hấp dẫn hơn cà phê mà Bạch Mạn Thu từng ngửi thấy. Cô tò mò nhìn sang, thấy Cố Dao Khê thì ra đang tự mình xay hạt cà phê, sau đó hâm nóng hạt cà phê trong một chiếc hộp lạ. Cố Dao Khê còn cho thêm một ít thảo mộc xanh xanh vào giữa quá trình đun nóng, Bạch Mạn Thu không thể phân biệt được chúng là gì, đồng thời cũng có chút tò mò không biết tại sao cà phê do Cố Dao Khê pha lại có hương vị kỳ lạ như vậy.
Mười phút sau, cô mang ra hai tách cà phê bốc khói. Chiếc cốc còn mới, nó mang một màu thuần trắng sạch sẽ, bên dưới đáy cốc có lớp lót mềm mại tinh tế. Vốn dĩ Bạch Mạn Thu không có ý định uống gì, nhưng mùi cà phê thơm nồng khiến cho cô hận không thể thông qua mũi của mình xông vào đầu. Cô thừa nhận mình có chút tò mò về mùi vị của cà phê, thế là cô nói cảm ơn rồi nhấp một ngụm.
Khi cà phê vào đến cổ họng, cảm giác mượt mà như tơ lụa liên tục trượt dọc đầu lưỡi đi qua cổ họng, mang lại cảm giác dễ chịu khó tả. Hầu hết các loại cà phê đậm đặc sẽ mang lại cho người ta cảm giác quá nồng, không phải quá thơm thuần nên sẽ khiến người ta cảm giác mệt mỏi sau khi uống quá nhiều. Nhưng cà phê của Cố Dao Khê lại hoàn toàn không có cảm giác đó. Hạt cà phê được xay rất mịn, lúc đầu có vị ngọt thoang thoảng trong miệng, sau đó vị ngọt ngày càng nhạt đi, cuối cùng còn sót lại vị tinh khiết và hơi đắng. Đây là lần đầu tiên Bạch Mạn Thu uống cà phê có mùi vị như vậy, cô tò mò nhìn Cố Dao Khê, không ngờ cô lại là cao thủ pha cà phê.
"Như thế nào, cũng không tệ phải không?" Cố Dao Khê nhìn thấy Bạch Mạn Thu trong mắt kinh ngạc, biết đối phương sẽ thích hương vị này. Cô nheo mắt nếm thử thật kỹ, khi uống cà phê vào miệng, cô kiễng chân lên thích thú. Chỉ là Bạch Mạn Thu không có chú ý tới động tác nhỏ này, cũng chỉ có Cố Dao Khê biết. Uống xong nửa cốc cà phê, Bạch Mạn Thu lại nói. Cô lấy ra một tấm séc mang theo trong túi, đặt trước mặt Cố Dao Khê.
"Cô Cố, tôi rất biết ơn sự hợp tác của cô trong năm năm qua. Ông nội của tôi rời đi cũng rất yên tâm, chỉ là thỏa thuận năm năm của chúng ta đã hết hạn, tôi và cô nên tách ra sớm hơn, điều này sẽ tốt cho cả tôi và cô." Tôi biết cô cần tiền, cô có thể điền số bên trên tùy ý, chỉ cần cô đồng ý ly hôn, tôi có thể đồng ý bất cứ điều kiện nào."
Bạch Mạn Thu đưa ra điều kiện rất tốt, nếu đổi lại là người khác ai cũng sẽ bị cám dỗ mà thôi, nhưng Cố Dao Khê lại không coi trọng số tiền đó, bởi vì mạng sống của cô sắp mất đi, vậy tiền là cái thá gì? Nhìn tấm séc, Cố Dao Khê mỉm cười, nhưng cũng không có động tĩnh gì, chỉ nhìn chằm chằm Bạch Mạn Thu một lúc, nhìn người ta đến khi có vẻ có chút không hiểu thấu.
"Cô Bạch, cô không phiền nếu tôi gọi cô như vậy chứ?" Cố Dao Khê mở miệng, nhưng cô lại đang nói sang chuyện khác. Bạch Mạn Thu cau mày, nghĩ đến Cố Dao Khê sẽ mặt dày không biết xấu hổ gọi mình là vợ mỗi khi nhìn thấy cô, một tiếng vợ trước đó gọi đến ngấy ngậy kinh tởm đến mức khiến cho Bạch Mạn Thu không muốn nghe chút nào. Bây giờ Cố Dao Khê đột nhiên muốn đổi lại thành cô Bạch, tuy cũng vẫn thân mật nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với gọi là vợ.
"Được, tùy em." Bạch Mạn Thu cúi đầu vô thức nhấp một ngụm cà phê. Lúc này cô mới chú ý tới mình đã uống cạn một ly cà phê, loại chuyện này chưa từng xảy ra trước đây. Cô cảm thấy có chút xấu hổ, lau miệng để che đậy. Cố Dao Khê thấy được động tác của Bạch Mạn Thu thì khẽ cười.
"Thật ra vẫn còn cà phê, nhưng sắp đến giờ ăn trưa rồi, đừng uống nhiều quá. Chị ở lại ăn tối nhé? Cơm nước xong xuôi chúng ta sẽ bàn lại việc này." Cố Dao Khế đang dùng kế hoãn binh, cô cảm thấy nếu cứ đôi co trực diện như vậy hoàn toàn không có ích lợi gì cho cô, nên mới dùng những cách khác chỉ là trì hoãn thời gian mà thôi. Bạch Mạn Thu nghe Cố Dao Khê nói sẽ mời mình ở lại ăn cơm, phản ứng đầu tiên của Bạch Mạn Thu là từ chối, dù sao cả hai đều không biết nấu nướng, nên nếu ăn cơm thì chỉ là gọi đồ ăn bên ngoài về mà thôi. Thế nhưng Bạch Mạn Thu chưa kịp nói gì thì Cố Dao Khê đã đứng dậy đi vào bếp lấy ra rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Phòng bếp rất rộng, lại có rất nhiều dụng cụ làm bếp, chắc hẳn là mới mua gần đây. Bạch Mạn Thu đương nhiên không nghĩ rằng Cố Dao Khê biết nấu ăn, nhưng thái độ hiện tại của đối phương rõ ràng là đang muốn tự mình nấu nướng.
"Cô biết nấu ăn à?" Bạch Mạn Thu đi tới chỗ Cố Dao Khê, tò mò nhìn những nguyên liệu tươi ngon của cô, phần lớn Bạch Mạn Thu đều chưa từng ăn qua hoặc nhìn thấy, cô cũng không nghĩ rằng Cố Dao Khê sẽ xử lý được nó.
"Ừm, tôi biết một chút, chị có kiêng cử đồ gì không?"
"Thật ngại quá, tôi không có ý định..."
Nghe Cố Dao Khê tự lẩm bẩm hỏi cô muốn ăn gì, Bạch Mạn Thu vô thức muốn từ chối, nhưng lúc này Cố Dao Khê quay lại nhìn cô. Lông mày của Cố Dao Khê rất quyến rũ, đôi mắt đào như luôn mỉm cười. Lúc này cô ấy đang nghiêng người nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên rất đẹp. Khi Cố Dao Khê để mặt mộc, cô ấy trông đẹp hơn rất nhiều so với khi trang điểm đậm.
"Cô Bạch, tin tôi đi, chị sẽ không hối hận vì ở lại ăn tối đâu, chỉ cần nói cho tôi biết chị không thích ăn gì là được rồi." Trong phương diện ăn uống Cố Dao Khê vẫn rất cường thế nghiêm túc. Cô tin rằng chỉ cần cho mình thời gian một bữa ăn, nhất định sẽ khiến ấn tượng của Bạch Mạn Thu về bản thân tốt hơn một chút.
"Vậy xin làm phiền em, tôi thích thứ gì đó thanh đạm một chút." Bạch Mạn Thu chậm rãi lùi lại, sau đó nhìn thấy Cố Dao Khê lấy túi lưới ra, đi sang một góc khác trong phòng vớt tôm trong bồn nước ra. Lúc này Bạch Mạn Thu mới chú ý tới Cố Dao Khê không biết từ lúc nào đã nuôi cá tôm trong nhà, ngoài mảnh vườn nhỏ còn trồng rất nhiều rau củ.
Nhìn Cố Dao Khê bỏ tôm vào chậu, đổ rất nhiều rượu đỏ rồi ngâm tôm vào đó. Hệ thống đang lặn trong đầu Cố Dao Khê nhận ra cái điệu bộ này của cô nhất định lại đang âm mưu làm món gì đó không ổn, liền vội vàng chạy ra ngoài xem.
Tuy không ăn được nhưng nó có thể ngửi được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro