Chương 7

"Cô Cố, thỏa thuận ban đầu của chúng ta là năm năm, hiện tại đã hết hạn gần ba tháng. Tôi hy vọng cô không làm tôi khó xử." Bạch Mạn Thu nhìn Cố Dao Khê, trong mắt có chút mâu thuẫn. Cô vốn tưởng rằng người này gần đây đã thay đổi, vừa rồi hai người các cô còn nhã nhặn ăn uống trong hoà bình, điều đó rõ ràng có nghĩa là việc ly hôn ít nhiều đã có thể được quyết định. Tuy nhiên, cô không ngờ rằng Cố Dao Khê vẫn nhất quyết không chịu ly hôn.

Giọng điệu của Bạch Mạn Thu thay đổi rõ ràng, biểu cảm trên khuôn mặt cũng không tốt cho lắm. Làm ảnh hậu mà nói, khả năng quản lý biểu cảm của cô đương nhiên rất xuất sắc, nhưng rõ ràng bây giờ đối phương lại không hề muốn che đậy chút nào, điều này cho thấy Bạch Mạn Thu đang khó chịu đến mức nào. Cố Dao Khê buồn rầu xoa cằm, hệ thống đã nói cho cô biết, cô không được phép nói cho bất kỳ ai trên thế giới này biết về sự tồn tại của hệ thống và nhiệm vụ của mình. Một khi cô làm vậy, cô có thể sẽ bị xóa sổ ngay lập tức. Vì vậy, có lẽ việc đàm phán các điều khoản với Bạch Mạn Thu là không thể xảy ra, Cố Dao Khê phải tìm cách khác để giải quyết.

Nếu nguyên chủ không chọc tức Bạch Mạn Thu nhiều lần như vậy, có lẽ cô vẫn còn chỗ để mặc cả tìm cái khác thay thế. Tuy nhiên, giờ phút này cô đang phải đối mặt với một người rất ghét mình, nếu xét từ góc độ của cô ấy, nếu cô là Bạch Mạn Thu lại phải chịu đựng sự đáng ghét như vậy của nguyên chủ ròng rã suốt năm năm, bây giờ thời gian cuối cùng cũng trôi qua, cô cũng sẽ muốn ly hôn ngay lập tức, không gì có thể cản bước.

"Cô Bạch, tôi biết trước đây tôi đã làm rất nhiều chuyện khiến cho chị chán ghét. Mấy ngày trước tôi bị bệnh nặng, sau việc đó thì cũng đã thông suốt rất nhiều chuyện. Tôi hiểu tình cảm là không thể gượng ép nhưng vì có một số lý do nên bây giờ tôi không thể ly hôn với chị được. Hi vọng chị có thể cho tôi thêm một chút thời gian, không cần nhiều, chỉ năm năm thôi... Sau khi hết năm năm, tôi sẽ rời xa chị ngay lập tức."

"Tôi có thể cam đoan với chị trong năm năm này, tôi sẽ không nhắc tới chị trong bất kì trường hợp nào khiến phải gây phiền toái không cần thiết cho chị. Khi hết năm năm, tôi sẽ lập tức ly hôn với chị." Cố Dao Khê nghiêm túc nói, cô hiểu năm năm không phải là một con số không nhỏ đối với bất cứ ai mà nói, năm năm nữa sẽ xảy ra những thay đổi chấn động trời đất gì ai mà biết trước được, cho nên yêu cầu này có thể nói là cực kỳ vô lễ. Nhưng Cố Dao Khê không muốn chết nên chỉ có thể mặt dày vậy.

Bạch Mạn Thu nghe Cố Dao Khê nói, nhìn thấy sắc mặt của cô ấy có chút tái nhợt. Thực ra hôm nay khi đến đây, cô mơ hồ nhận thấy Cố Dao Khê thay đổi, cô ấy không còn trang điểm nhiều như trước nữa, làn da trắng hơn trước rất nhiều, nhưng trông có vẻ hơi ốm yếu. Ngoài ra, giọng điệu và thái độ trong lời nói của Cố Dao Khê cũng đã khác đi, quả thật có vẻ như là đã có điều gì đó xảy ra gây ra nên Cố Dao Khê mới thay đổi lớn như vậy.

Nhưng Bạch Mạn Thu không thể tin sự bảo đảm mà Cố Dao Khê đưa ra, dù sao thì người này cũng đang từ chối thỏa thuận năm năm mà cô ta đã từng đồng ý. Nếu Cố Dao Khê hứa với cô thêm năm năm nữa, ai biết liệu Cố Dao Khê có thể làm được hay không hay đến lúc đó lại tiếp tục từ chối? Bạch Mạn Thu đang định nói gì đó thì điện thoại di động của cô vang lên, cô nhìn số gọi đến, nói xin lỗi rồi đi ra ban công nghe điện thoại.

"Tiểu Khả, có chuyện gì vậy?"

"Chị Mạn, chị vẫn chưa về công ty sao? Chị Vũ Tình nói muốn nói chuyện với chị về một bộ phim, chị ấy đã gửi tin nhắn cho chị trên WeChat nhưng không nhận được phản hồi nên chị giục em gọi cho chị. Nếu như chị không có việc gì vậy chị hãy đến công ty một chuyến nhé".

Người gọi là Lạc Nguyệt, trợ lý làm việc với Bạch Mạn Thu được ba năm. Lúc nghe tin công ty có chuyện, Bạch Mạn Thu đồng ý, cô lập tức từ bỏ ý định tiếp tục nói về dự định với Cố Dao Khê.

"Cô Cố, tôi còn có một số việc cần phải giải quyết trước. Về việc ly hôn, tôi sẽ để luật sư tiếp tục bàn bạc với cô." Bạch Mạn Thu nói xong liền rời đi, Cố Dao Khê thấy rốt cuộc Bạch Mạn Thu cũng rời đi liền thở phào nhẹ nhõm. Cố Dao Khê cũng có thể đoán được phần nào Bạch Mạn Thu rời đi vì công việc, cái này cũng cho cô có thời gian trì hoãn.

Sau khi rời khỏi chỗ ở của Cố Dao Khê, Bạch Mạn Thu đã lái xe đến công ty truyền thông Quang Vũ. Ngày nay, với sự xuất hiện không ngừng của các công ty giải trí và truyền thông, công ty truyền thông Quang Vũ chắc chắn là công ty lớn và hùng mạnh nhất trong ngành. Từ những ảnh hậu ảnh đế kỳ cựu cho đến ảnh hậu tam liên nổi tiếng Bạch Mạn Thu, đương thời cũng có rất nhiều minh tinh lưu lượng và các sao nam trẻ tuổi. Bạch Mạn Thu vừa đỗ xe ở bãi đậu xe, Lạc Nguyệt đã tiến tới đón cô, hẳn là đã ở đây đợi mình khá lâu.
"Chị Mạn, cuối cùng chị cũng đến rồi. Chị Vũ Tình vừa rồi thúc giục em, nghe nói kịch bản lần này có vẻ rất hay, nếu không chị Vũ Tình cũng sẽ không vội vàng gọi chị đến, chị đã giải quyết xong vấn đề chưa?" Là trợ lý riêng của Bạch Mạn Thu, Lạc Nguyệt đương nhiên biết chuyện kia của Bạch Mạn Thu và Cố Dao Khê, cô cũng chán ngấy miếng cao da chó Cố Dao Khê. Lạc Nguyệt còn từng mở tài khoản phụ đi theo người hâm mộ để đi cà khịa cái loại tỏ vẻ chân tình thiết tha kia của Cố Dao Khê.

"Vẫn chưa giải quyết được."

"Chị, nếu như em nói, chị chỉ cần ép buộc cô ấy ký hợp đồng. Chị cũng biết, với thân phận của chị, chuyện này chỉ có thể giải quyết riêng thôi, không thể ra tòa được. Chúng ta bị thụ động ở điểm này."

"Tôi biết, chuyện này về sau tôi sẽ nghĩ cách khác để giải quyết, hiện tại đừng nhắc tới làm gì, đi gặp chị Vũ Tình."

Hai người dùng thang máy chuyên dụng đi thẳng lên tầng cao nhất. Cả hai đẩy cửa phòng họp ra nhìn thấy một người phụ nữ đang đi đi lại lại bên trong. Người phụ nữ kia tên là Vương Vũ Tình, một trong người đại diện vàng của công ty giải trí Quang Vũ, đồng thời cung là người đã dẫn dắt Bạch Mạn Thu kể từ khi cô mới ra mắt. Vương Vũ Tình năm nay ba mươi sáu tuổi, trước khi bồi dưỡng Bạch Mạn Thu, sự nghiệp của cô khá ảm đạm. Tuy nhiên, sau khi ký hợp đồng với Bạch Mạn Thu, vì Bạch Mạn Thu trở nên nổi tiếng nên khả năng làm việc của Vương Vũ Tình cũng được công nhận.

Trong vài năm qua, rất nhiều bộ phim và các đại ngôn nhãn hàng đỉnh cấp của Bạch Mạn Thu đều do Vương Vũ Tình giành được. Tương tự, mỗi lần Vương Vũ Tình cung cấp tài nguyên, Bạch Mạn Thu sẽ không phụ lòng mong đợi của cô. Cả hai đều tương trợ lẫn nhau để đạt đến đỉnh cao sự nghiệp, có thể nói họ đã cùng nhau chia sẻ vinh nhục. cả hai giống bạn bè hơn là mối quan hệ giữa người đại diện và nghệ sĩ.

"Chị Vũ Tình." Bạch Mạn Thu gọi Vương Vũ Tình một tiếng, cuối cùng cũng gọi được hồn cô lại khi đang suy nghĩ miên man. Nhìn thấy Bạch Mạn Thu đến, Vương Vũ Tình vội vàng đi tới, vẻ mặt hưng phấn như hồi trước hai người nhận từng được kịch bản từ đạo diễn Trương. Bởi vì đối với Vương Vũ Tình hiểu rõ, Bạch Mạn Thu mơ hồ cảm thấy kịch bản lần này hẳn là không đơn giản, sự thật quả thực đúng như cô đoán.

"Tiểu Mạn, em xem kịch bản này một chút đi, chị có dự cảm, chỉ cần bộ phim này được sản xuất ra, nhất định sẽ trở thành bộ phim của năm. Đây là cơ hội thứ hai chúng ta hợp tác với đạo diễn Trương. Dù thế nào đi nữa, chị hy vọng em có thể đảm đương được bộ phim này." Vương Vũ Tình đặt kịch bản trước mặt Bạch Mạn Thu, có thể nhìn thấy được vẻ kích động của cô, cô kiềm chế sự nôn nao trong lòng mở kịch bản ra.

Đây là bộ phim được chuyển thể cùng tên. Tác phẩm gốc từng đoạt giải vàng Phim truyền hình hay nhất của năm, cũng là tác phẩm kinh điển trong lòng cả một thế hệ. "Tuyệt đại" kể câu chuyện về nữ chính Tố Bạch Tuyết đột ngột gặp phải biến cố diệt môn cả gia đình, sau khi rơi xuống thung lũng nàng gặp phải độc hậu của tà đạo, để trả thù cho cả nhà, nàng kiên quyết lựa chọn nhập ma và cuối cùng một mình chiến đấu chống lại toàn bộ võ lâm, nữ chính bộ phim cùng kẻ tám lạng người nửa cân. Cả bộ phim này lấy mâu thuẫn làm chủ đạo, mở đầu là trải nghiệm bi thảm của nữ chính. Nàng chứng kiến ​​muội muội của mình bị sát hại, nhìn cha mẹ nàng bị vó ngựa giẫm xuống bùn để bảo vệ cho nàng.

Tố Bạch Tuyết bị gãy chân sau khi bị hất văng khỏi vách đá, nàng bị mất hết nội lực do nội thương. Nàng đã nhiều lần nghĩ đến việc tự sát và bỏ cuộc, nhưng lúc này, nàng đã được cứu bởi độc hậu của tà môn, độc hậu cho nàng ăn độc đã thay đổi cấu trúc cơ thể. Ban đầu chỉ để thử thuốc, nhưng sau đó, Tố Bạch Tuyết cam nguyện trở thành một dược sư, nàng sẵn sàng trả bất cứ giá nào miễn là độc hậu dạy cho nàng tà môn độc công để cho nàng có thể trả thù, nàng chấp nhận trả bất cứ cái giá nào.

Bạch Mạn Thu đọc kịch bản, cô tiếc nuối thân thế khốn khổ của nữ chính Tố Bạch Tuyết, nhưng cũng công nhận sâu sắc về sự dũng cảm và quyết tâm của nàng. Đặc biệt ở cảnh cuối cùng, khi nàng giết xong kẻ thù cuối cùng, cả người Tố Bạch Tuyết đầy vết thương, nàng bị quân địch bao vây nhưng nàng không chọn cách chống cự mà trực tiếp dùng chất độc trong cơ thể để kết liễu mạng sống. Y phục trắng như tuyết nhuộm đỏ màu máu, nhuộm đỏ mặt đất và cả khuôn mặt nàng.

Khi Bạch Mạn Thu đọc kịch bản, cô cảm thấy nhịp tim của mình tăng lên rất nhiều. Cô càng thích bộ phim và vai diễn Tố Bạch Tuyết. Không cần phải do dự hay suy nghĩ gì thêm, cô ngay lập tức nhận lời. Sau khi cô nhận lời, Vương Vũ Tình thông tin cho cô biết địa điểm quay bộ phim này là ở thôn Miêu tương đối xa xôi và hoàn cảnh cũng không tốt lắm. Đoàn làm phim ở luôn chỗ đó vì họ đã thuê lại một hộ nhà dân, bên kia sẽ cũng cấp ba bữa ăn một ngày.

Khồng cần suy nghĩ cũng biết hầu hết thức ăn được cung cấp ở đó đều khó nuốt trôi. Là một diễn viên, Bạch Mạn Thu không bận tâm đến những điều kiện bên ngoài này. Cô hỏi Vương Vũ Tình khi nào cô sẽ gia nhập đoàn phim, sau đấy nhận được thông tin thời gian được ấn định vào một tuần sau. Trong thời gian gấp gáp như vậy, dường như chuyện giữa cô và Cố Dao khê sẽ bị tạm gác lại một thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro