Chương 112: Phiên ngoại 7 Tuyến vườn trường
Lạp Lệ Sa lừa Phác Thái Anh hôm nay cùng nhau đi học, ngày mai cùng nhau đi học.
Phác Thái Anh giống như một con quay nhỏ ngoan ngoãn. Khi bị người di chuyển, nàng sẽ di chuyển, quay đến bất cứ nơi nào, nàng cũng di chuyển theo.
Sau đó vài ngày, hai người liền quen thuộc nhau.
Phác Thái Anh tận tâm tận lực để hướng dẫn Lạp Lệ Sa, ý đồ giúp cô học tập chăm chỉ mỗi ngày để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, giành được chiến thắng.
Còn Lạp Lệ Sa thì đầu đầy Phác Thái Anh, nghĩ làm sao bám lấy nàng trong chốc lát, một thời gian, làm sao để hống nàng bỏ xuống đề phòng, làm sao để nàng trở nên tự tin lại lớn mật, làm sao để nàng cùng mình ăn cơm nhiều hơn.
Nghĩ đến lão sư thường xuyên gọi tên mình trong lớp, chủ nhiệm lớp luôn yêu cầu cô lên văn phòng.
Thậm chí, Lạp Sâm còn gọi điện, quan tâm đến tình trạng cùng sinh hoạt của cô.
Lạp Lệ Sa cảm thấy rất buồn cười, khi cô ngoan ngoãn thi vào đại học, điều mà cha cô làm là tìm tài xế và nấu ăn cho cô.
Xem ra, phản nghịch thực sự có lợi ích của phản nghịch.
Thứ sáu, còn 14 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Năm ba an bài xong tự học buổi tối, sáng thứ bảy sẽ có nửa ngày học. An bài của Lạp Lệ Sa cho bản thân là cùng cô gái năm hai vui vẻ tan học.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, cô xách balo rời lớp học trước sự chú ý của các đồng học.
Nhưng hôm nay Phác Thái Anh phải trực nhật, mất nửa tiếng đồng hồ.
Khi Lạp Lệ Sa đến cửa lớp nàng, bên trong vẫn đang làm vệ sinh.
Một đám học muội tuổi trẻ non nớt đang quét sàn lau cửa sổ, rất bận rộn.
Phác Thái Anh cũng đang lau cửa sổ, là cửa sổ lớn mà nàng ngồi.
Không giống như bên kia, bên ngoài là hành lang, tính an toàn sẽ cao hơn.
Này khá nguy hiểm, Phác Thái Anh đứng trên ghế đẩu, mặc dù động tác rất thành thạo nhưng Lạp Lệ Sa vẫn cảm thấy nàng đang lắc lư, rất đáng thương.
Đây nơi nào là chuyện Tiểu Thái Anh của cô nên làm.
Một khi một ý nghĩ rất phi lý xuất hiện trong đầu Lạp Lệ Sa, cô sẽ không thể quay trở lại.
Hừng hực như ngọn lửa rực cháy.
Thiêu đốt đến dọa sợ các học đệ học muội, cô sải bước vào lớp học, đi đến bên người Phác Thái Anh.
Để không làm Phác Thái Anh sợ hãi, trước tiên Lạp Lệ Sa đưa tay nắm lấy góc áo quanh eo Phác Thái Anh mới nói, "Xuống đi, để tôi."
Phác Thái Anh thực sự giật mình, hoảng sợ quay đầu nhìn, chân cũng không vững.
Mặc dù ghế đẩu không cao nhưng Lạp Lệ Sa đã tùy ý nàng va vào mình, va vào ngực cô.
Xung quanh là một mảnh tiếng kinh hô, học đệ học muội có ánh mắt bát quái đều nắm bắt chính xác, trong thời gian ngắn ánh mắt mỗi người đều sáng như đuốt, trung tâm tiêu điểm chính là học bá gần đây nổi tiếng phản nghịch Lạp Lệ Sa.
Cùng người trong ngực cô, giống như đều không thể gọi tên, họ Phác... tên gì nhỉ?
"Phác Thái Anh," Tiêu Ánh hét lên.
Cô từ cửa sổ bên kia chạy đến, vòng qua hai người họ, "Phác Thái Anh, cậu không sao chứ, có ngã có bị thương không?"
Lời vừa nói ra, đám đông tự nhiên vây quanh.
Động tác Phác Thái Anh đứng dậy quả thực có chút chậm, nhưng không phải là nàng bị thương, nàng không bị thương, nàng không sao.
Chỉ là nàng vừa đυ.ng vào ngực Lạp Lệ Sa, vùi cả mặt vào đó.
Đó là ngực của Lạp Lệ Sa, đó là ngực của Lạp Lệ Sa a.
Vào mùa hè, quần áo mỏng, nhiệt khí giống như có thể xuyên qua lớp vải giữa các nhịp thở. Mềm mại và ấm áp, mang lại cảm giác da thịt tương dán.
Cả người Phác Thái Anh lập tức nóng bừng, nhiệt khí từ khắp người cuồn cuộn lên, làm nàng cảm thấy mình như một con bò đỏ đang khịt mũi vậy.
Khuôn mặt nóng đến mức như không phải của chính mình, trái tim cũng không phải của chính mình. Còn có rất nhiều người vây xem, khiến nàng xấu hổ đến muốn đào một cái lỗ chui xuống.
"Tớ." Ngón tay nàng vẫn đang nắm chặt góc áo trên ngực Lạp Lệ Sa, run rẩy thốt ra một từ.
"Có vẻ như bị trật rồi." Lạp Lệ Sa đột nhiên tiếp lời nàng, giọng nói ở ngay trên đầu nàng, gần gũi đến không thể tưởng tượng được.
Phảng phất như phát ra từ l*иg ngực, cô nói: "Mọi người đứng xa cho gió thổi vào một chút."
Đồng học vây quanh xôn xao lùi một bước dài.
Lạp Lệ Sa nhướng mắt nhìn Tiêu Ánh, "Tôi sẽ đưa Thái Anh đến phòng y tế, phiền toái em nói với ủy ban lao động một tiếng."
Tiêu Ánh há hốc mồm nhìn cô, cũng không dám phản bác, chỉ gật đầu.
Lạp Lệ Sa cúi người, động tác thuần thục bế ngang người trong ngực lên, "Còn công việc của em ấy, lát nữa tôi sẽ quay lại làm."
Phác Thái Anh đè nén tiếng kinh hô khi chân chạm đất vào trong cổ họng.
Những tiếng cảm thán của đồng học khắp nơi cũng bị kìm nén trong cổ họng như có nhựa cây.
Nào có chuyện như vậy.
Một nhân vật cao cấp đột nhiên xông vào lớp của bọn họ, bắt đi Phác Thái Anh không rõ tên tuổi và không có cảm giác tồn tại đang lau kính.
Lần này, mọi người đều nhớ tên Phác Thái Anh.
Cũng nhớ kỹ cô, hình ảnh được một học tỷ xinh đẹp thân cao chân dài mang ra khỏi lớp có bao nhiêu mới lạ cùng đẹp đẽ.
Khi hai bóng người có thể hoàn toàn biến mất khỏi lớp học, phòng học đã hoàn toàn nổ tung.
Tiếng la hét, tiếng ồn ào, tiếng huýt sáo và thậm chí cả một số tràng pháo tay phấn khích.
Nhưng tất cả những điều này không thể truyền đến não của Phác Thái Anh.
Tất cả âm thanh hình ảnh và không khí đều trở nên hư vô, chỉ có nàng và Lạp Lệ Sa đang ôm cô, là còn tồn tại.
Lạp Lệ Sa thực sự đến đỡ nàng???
Lạp Lệ Sa thực sự đã ôm nàng???
Tại sao Lạp Lệ Sa đột! nhiên! ôm! nàng?
Nàng không có bị trật a, nàng chỉ va chạm một chút thôi.
Nếu Lạp Lệ Sa không đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng, muốn giúp nàng lau kính, thậm chí nàng sẽ không va vào.
Tại sao Lạp Lệ Sa vẫn còn ở đây?
Lạp Lệ Sa không mệt sao?
Tại sao Lạp Lệ Sa lại đi xuống cầu thang?
Lạp Lệ Sa không sợ bị nhiều người nhìn thấy sao?
À, Lạp Lệ Sa không bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Dù nội tâm như lửa đốt, mẫn cảm lại tinh tế, Lạp Lệ Sa vẫn có thể dũng cảm làm điều khiến cả trường chấn động, hơn nữa mắt còn nhìn thẳng.
Đầu Phác Thái Anh sáng rực, hai mắt cũng long lanh sáng ngời.
Lạp Lệ Sa không hổ là Lạp Lệ Sa!!!
"Học tỷ...," nàng gọi cô, giọng càng ngày càng nhẹ, "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Phòng y tế của trường." Lạp Lệ Sa chính khí lẫm nhiên trả lời, nhưng cô cúi thấp người, thì thầm vào tai nàng, "Đi lười biếng."
Phác Thái Anh, "!!!"
Phác Thái Anh muốn thoát khỏi vòng tay của Lạp Lệ Sa nhưng không dám nhúc nhích.
Nàng mím môi nhìn Lạp Lệ Sa từ góc độ thần kỳ này, nhìn chiếc cằm xinh đẹp của cô gần trong gang tấc, trong lòng cảm thấy tê dại khó tả.
Đi xuống một tầng khác, Phác Thái Anh không nhịn được hỏi: "Học tỷ,... chị còn bế được không?"
Lạp Lệ Sa mỉm cười, "Còn."
Phác Thái Anh, "Em rất nặng a~~"
Lạp Lệ Sa, "Mỗi ngày tôi đều rèn luyện thân thể."
Phác Thái Anh, "Phòng y tế của trường khá xa."
Lạp Lệ Sa, "Tôi hạng nhất trong cuộc chạy đường dài."
Phác Thái Anh, "..."
Đây là vinh dự thuộc về Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh vô điều kiện công nhận vinh dự của Lạp Lệ Sa.
Nàng lại im lặng.
Sau khi rời khỏi tòa nhà dạy học, một nam sinh chạy đến muốn giúp đỡ, nhưng Lạp Lệ Sa từ chối.
Ngay sau đó, một lão sư khác vội vàng chạy đến hỏi thăm tình hình.
Phác Thái Anh nơi nào lại nói dối nhiều như vậy, sợ tới mức miệng càng mím chặt.
Thậm chí còn không dám để người khác bế đi, nàng vòng tay qua cổ Lạp Lệ Sa, dán chặt vào cơ thể cô.
Lạp Lệ Sa không hoàn toàn từ chối lão sư, lão sư nhất quyết phải đến phòng y tế với họ.
Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng di chuyển ngón tay trên lưng Phác Thái Anh, giống như đang chơi piano, không tiếng động gửi tín hiệu đến Phác Thái Anh.
Cô nói, "Thái Anh, hiện tại tốt hơn chưa?"
Phác Thái Anh đột nhiên cảm thấy trong đầu rất tỉnh táo, lập tức phối hợp với tín hiệu não của Lạp Lệ Sa, "Vâng, tốt hơn nhiều rồi."
Lạp Lệ Sa buông lỏng tay, "Có thể tự đi không?"
Phác Thái Anh gật đầu, "Có thể thử."
"Được." Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng đặt nàng xuống, Phác Thái Anh đỏ mặt, lung tung rối loạn.
Lạp Lệ Sa nắm vai nàng, nói với lão sư: "Có thể đi được thì không có vấn đề gì, lại đi kiểm tra một chút là được ạ".
Lão sư tràn đầy hoài nghi mà nhìn cô.
Lạp Lệ Sa rất bình tĩnh, giống như cô là một bác sĩ, "Yên tâm đi ạ, chỉ trật một chút, tố chất thân thể của người trẻ tuổi rất tốt, sau khi nghỉ ngơi liền sẽ bình phục."
Lão sư, "...."
Phác Thái Anh: Ánh mắt sùng bái lấp la lấp lánh.
Lạp học tỷ thực sự không biết sợ là gì!!!
Lạp học tỷ thực sự cái khó ló cái khôn!!!
Lạp học tỷ.... Kỹ năng diễn xuất cũng rất tốt a....
Lão sư chung quy vẫn là rời đi, nhưng chung quy cũng phải tới phòng y tế.
Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đứng trước phòng y tế, hai người cùng nhau thở ra, Phác Thái Anh hỏi cô: "Chúng ta có vào không?"
Lạp Lệ Sa, "Vào, bên trong có điều hòa."
Không chỉ có điều hòa mà giường còn có nước và đồ ăn nhẹ.
Phác Thái Anh căn bản không cần quan tâm, thậm chí không cần nói, Lạp Lệ Sa đã lo liệu tất cả.
Cô nói chuyện với bác sĩ về những gì đã xảy ra, chẩn đoán tình trạng của nàng, sau đó đưa nàng vào phòng truyền dịch ở phòng trong, nằm trên giường bệnh.
Bác sĩ bận việc khác, trong phòng truyền dịch chỉ còn lại Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh.
Nụ cười trên mặt Lạp Lệ Sa bắt đầu không giấu được, cô lột chuối và rót một cốc nước cho Phác Thái Anh. Sau đó ngồi ở bên giường bệnh, nhìn nàng ngoan ngoãn nằm, dừng một chút mới nói: "Hiện tại chúng ta là châu chấu bị trói cùng một sợi dây."
Phác Thái Anh gật đầu lia lịa, rất tán thành.
Lạp Lệ Sa chắp tay trước ngực, để ở cằm, "Chúng ta có một bí mật chung, em cũng đã nhìn thấy phương diện xấu này của tôi."
Phác Thái Anh, giọng nói như muỗi kêu, "Vâng."
"Về sau chúng ta cũng sẽ đồng cam cộng khổ." Lạp Lệ Sa thò người về phía trước, nhìn vào mắt nàng, "Cho nên, cuối tuần đến nhà tôi bổ túc cho tôi đi".
Phác Thái Anh, "!!!"
Lạp Lệ Sa rất thành khẩn, "Nói thật với em, kỳ thực, tôi không thể làm bất kỳ câu hỏi nào trong đề năm hai."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro