Chap 1: Vết thương không lành

Tarn trở về thành phố Bangkok, trái tim cô đầy nỗi nhớ và sự hối hận. Những ngày tháng xa Bungah không thể nào quên, và sự xa cách ấy đã khiến cô không thể tìm thấy bình yên trong lòng. Cô đã rời bỏ Bungah khi cả hai đang trong những ngày hạnh phúc, nhưng giờ đây, cô nhận ra mình đã sai lầm. Tình yêu giữa họ không phải là thứ có thể dễ dàng rũ bỏ, và nỗi nhớ Bungah đã trở thành một vết thương không thể lành.

Tarn quyết định quay lại Bangkok, hy vọng có thể tìm gặp Bungah và xin lỗi vì tất cả. Cô không còn quan tâm đến sự nghiệp hay những lời trách móc, chỉ duy nhất một điều quan trọng trong trái tim cô: Bungah.

Cô đi tìm những địa điểm mà hai người đã từng đi qua, từ quán cà phê yêu thích cho đến những con phố mà họ đã từng cùng nhau dạo bước. Nhưng tất cả chỉ khiến cô càng thêm đau đớn.

Cuối cùng, Tarn đến nhà của Bungah. Cô đứng ở đó, trái tim cô đập mạnh, mong mỏi một phép màu. Nhưng khi cô gõ cửa, Yo mở cửa

-Tarn sao em lại ở đây

Sau 1 lúc nói chuyện Yo đã tha thứ cho cô và chị nhưng Yo thông báo một thông tin khiến cho Tarn đau lòng rằng Bungah đã qua đời. Cô không thể tin vào tai mình. Yo cho biết Bungah đã tự tử sau khi bị tổn thương sâu sắc từ sự ra đi của Tarn, một mất mát quá lớn khiến cô không thể chịu đựng nổi.Yo không trách Tarn ngược lại còn trách bản thân mình khi đó lại phản ứng thái quá khiến cho chị và cô phải chia cắt

Tarn choáng váng, toàn thân như ngừng thở. Cô ngồi thẫn thờ trong nhà Bungah, nước mắt chảy dài. Nỗi đau mất Bungah và sự hối hận đè nặng lên cô. Cô tự trách mình, không thể làm gì để sửa chữa lỗi lầm, để bảo vệ Bungah khỏi những suy nghĩ đau khổ mà cô ấy đã phải đối mặt.

Câu chuyện kết thúc trong sự u buồn và tiếc nuối. Tarn đã mất đi người yêu duy nhất mà cô thực sự quan tâm, và giờ đây cô phải sống với nỗi đau này mãi mãi. Cô nhận ra rằng không phải lúc nào cũng có thể quay lại và sửa chữa những sai lầm của mình, và đôi khi, những quyết định vội vàng có thể làm thay đổi cả một cuộc đời.

Sau khi nghe tin Bungah đã qua đời, Tarn cảm thấy mọi thứ xung quanh mình trở nên mờ mịt, như một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc. Về đến nhà cô ngồi thẫn thờ trong căn phòng trống, xung quanh là những bức ảnh đầy kỷ niệm mà cô và Bungah đã từng chia sẻ. Mỗi góc nhỏ đều đầy ắp hình bóng của người yêu, và giờ đây, tất cả chỉ còn lại nỗi trống vắng không thể nào lấp đầy.

Sự hối hận, đau đớn và cảm giác mất mát quá lớn đã khiến Tarn không còn thấy lý do để tiếp tục sống. Mỗi giây phút cô đều nghe thấy tiếng gọi tên Bungah trong tâm trí, mỗi nỗi đau như một lưỡi dao cắt vào trái tim cô. Những lời tự trách cứ xoáy quanh cô, nhắc nhở cô rằng chính vì sự rời đi của mình, mà Bungah đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ đến mức không thể vượt qua.

Tarn quyết định kết thúc tất cả. Cô không còn đủ sức để đối mặt với thế giới này, không thể chịu đựng thêm nữa. Cô tìm đến những viên thuốc ngủ mà mình đã cất giấu từ lâu, dự định sẽ kết thúc nỗi đau bằng một cách duy nhất.

Trước khi uống thuốc, Tarn ngồi xuống, nhìn lại những tấm ảnh của Bungah. Mỗi bức hình, mỗi kỷ niệm như một vết cắt sâu trong lòng cô. Nước mắt lại rơi, nhưng lần này, nó không phải là sự tiếc nuối, mà là sự buông xuôi. Cô nghĩ đến tất cả những gì đã qua, về những khoảnh khắc ngọt ngào, những lần giận hờn rồi làm lành, những lời yêu thương mà cô đã bỏ lỡ. Cô ước rằng mình có thể quay lại, nhưng tất cả giờ đây chỉ là những ước mơ không thể thành hiện thực.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro