Chap 14:Hạnh Phúc Bất Tận
Trên con đường trở về nhà từ ngọn đồi nơi cả hai vừa chia sẻ những giây phút hạnh phúc, Cheer và Ann không hề biết rằng một cánh cửa bí mật trong quá khứ sắp được mở ra.
Buổi tối hôm đó, sau khi ăn tối cùng gia đình Ann, bà Sperbund bất ngờ gọi cả hai vào thư phòng. Ánh mắt bà trầm ngâm và nghiêm trọng, không giống như thường lệ.Ann, Cheer, hôm nay cô muốn nói chuyện này với hai đứa. – Bà lên tiếng, giọng bà vừa cương nghị vừa ẩn chứa sự dịu dàng.
Cheer và Ann nhìn nhau, cả hai đều cảm nhận được điều gì đó sắp sửa thay đổi.
Bà Sperbund mở ngăn kéo, lấy ra một quyển sổ tay cũ kỹ. Quyển sổ có bìa da màu nâu, đã phai màu theo thời gian. Bà đặt nó lên bàn trước mặt hai cô gái.
-Đây là di vật của Yo . Yo đã viết lại toàn bộ câu chuyện xoay quanh Tarn và Bungha trong cuốn sách mang tên Ruk Lam Sen. Nhưng những điều trong sách không chỉ là hư cấu... mà còn là sự thật.
Ann cầm lấy quyển sổ, mở từng trang với đôi tay run rẩy.
-Đây là câu chuyện của chúng ta... – Cheer lẩm bẩm khi lướt qua những dòng chữ viết tay.
Trong cuốn sổ, những ký ức của Tarn và Bungha được ghi chép cẩn thận: mối tình đẹp đẽ nhưng đau thương giữa hai người, những rào cản xã hội, và cuối cùng là cái chết bi kịch đã kết thúc cuộc đời họ. Nhưng điều khiến Cheer và Ann choáng váng nhất là đoạn cuối của cuốn sổ.
"Nếu có kiếp sau, mong rằng mẹ vàn Tarn sẽ tìm thấy nhau và sống một cuộc đời hạnh phúc trọn vẹn hơn kiếp này. Đừng để những đau khổ của quá khứ cản bước chân mình."
Ann buông quyển sổ xuống, đôi mắt cô nhòe đi vì nước mắt.
Đó là lời của Yo.
Cheer im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên tay Ann.
-Cheer, chị nhớ rồi. Chị nhớ tất cả rồi.
Cheer ngước lên, đôi mắt tràn đầy hy vọng.
-Chị thật sự nhớ sao, Ann?
Ann gật đầu, giọng cô nghẹn lại.
Những giấc mơ gần đây, chúng không chỉ là mơ. Chị nhớ căn nhà đó, nhớ căn phòng đó, và nhớ cả cảm giác đau đớn khi phải rời xa em. Chị là Bungha, và em là Tarn...
Cả hai ôm chầm lấy nhau, nước mắt chảy dài trên má, nhưng lần này không còn là vì đau khổ mà là vì sự nhẹ nhõm và hạnh phúc.
Hành Trình Tìm Lại Chính Mình
Những ngày sau đó, Cheer và Ann dành thời gian để đọc lại toàn bộ cuốn sổ và từng phần ký ức dần trở nên rõ ràng hơn trong tâm trí Ann. Cả hai quyết định tìm về bãi biển Huahin,nơi mà câu chuyện của cả hai bắt đầu .
Khi đứng trên bờ biển ấy, Cheer nắm tay Ann, ánh mắt cô tràn đầy sự kiên định.
-Ann, đây là nơi mà sinh mạng của chị kết thúc trong kiếp trước. Nhưng bây giờ, em tin rằng đây sẽ là nơi bắt đầu cho hạnh phúc của chúng ta ở kiếp này.
Ann mỉm cười, đôi mắt cô sáng lấp lánh .
-Đúng vậy, Cheer. Chị tin rằng định mệnh đã đưa chúng ta trở lại nơi này để khép lại quá khứ và mở ra một chương mới.
Cả hai cùng ngồi trên bờ biển, để mặc cho dòng nước cuốn trôi những tổn thương và đau khổ còn sót lại. Cheer lấy một viên đá nhỏ, khắc lên đó dòng chữ "Tarn & Bungha – Kiếp này và mãi mãi" rồi thả xuống dòng nước, như một lời cam kết với quá khứ và hiện tại.
Một Tương Lai Tươi Sáng
Khi trở về từ chuyến đi, Cheer và Ann bắt đầu cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới. Họ biết rằng không chỉ có tình yêu, mà còn có trách nhiệm với chính mình và với ký ức của những người đã đi trước.
Ann quay lại phát triển phòng tranh của mình, lần này với những bức họa mang đậm cảm hứng từ câu chuyện tình của Tarn và Bungha. Cheer thì bắt đầu viết một cuốn sách kể lại hành trình của họ, với hy vọng rằng câu chuyện này sẽ truyền cảm hứng cho những người khác.
Cả hai biết rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng với tình yêu và sự thấu hiểu, họ có thể vượt qua mọi khó khăn.
Dưới ánh hoàng hôn, khi Ann và Cheer ngồi trên ban công nhà mình, họ nắm tay nhau và ngắm nhìn bầu trời đỏ rực. Cheer khẽ thì thầm:
-Em nghĩ rằng kiếp này, chúng ta cuối cùng cũng có được hạnh phúc mà mình xứng đáng.
-Ann mỉm cười, tựa đầu vào vai Cheer.
-Đúng vậy. Kiếp này, chúng ta sẽ không để lạc mất nhau nữa.
Và thế là, trong ánh sáng dịu dàng của buổi chiều tà, câu chuyện của họ khép lại, không phải là một kết thúc, mà là sự khởi đầu cho một cuộc sống tràn ngập tình yêu và hy vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro