Chap 2 : Tái Sinh: Hành Trình Của Cheer

Khi Tarn mở mắt ra lần nữa, cô cảm thấy một cảm giác kỳ lạ bao trùm. Căn phòng xung quanh cô rộng rãi, sang trọng và đầy đủ tiện nghi, ánh sáng từ những chiếc đèn chùm lung linh phản chiếu trên những món đồ nội thất đắt tiền. Cô quay đầu nhìn quanh, mắt vẫn chưa quen với ánh sáng mờ ảo.

Rồi, khi dơ tay phải lên, cô cảm thấy một điều bất thường. Tay cô nhỏ bé, không phải là tay của một người trưởng thành, mà là của một đứa trẻ. Ngón tay cô thon dài, mềm mại, và có làn da mịn màng. Khi cô nhìn thấy mình, một cơn choáng váng ập đến, và cảm giác không thể tin nổi tràn ngập trong tâm trí.

Cô nghe thấy một tiếng "oe oe", nhỏ nhưng rõ ràng, từ chính mình. Cô cố gắng bật người dậy nhưng không thể, thân hình nhỏ bé của cô chỉ có thể quẫy quẫy như một đứa bé vừa sinh ra. Môi cô há hốc và bất giác bật ra tiếng kêu khóc.

Một suy nghĩ chóng vánh lướt qua đầu cô: Mình đã được chuyển sinh. Nhưng những ký ức của kiếp trước vẫn còn tồn tại sao? Mặc dù cô chưa thể hoàn toàn hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng một điều rõ ràng là cô không còn ở trong cơ thể mà mình đã từng có nữa.

Trong khi những ký ức của cuộc sống cũ, của những ngày tháng đau thương và sự mất mát vẫn đeo bám, Tarn không thể nào bỏ qua cảm giác như mình vừa bước vào một thế giới mới. Cô cảm nhận được hơi thở của cuộc sống này, và mặc dù không thể nói chuyện như một đứa trẻ, nhưng cô biết rằng cuộc hành trình của mình chưa kết thúc. Mọi thứ vẫn chỉ mới bắt đầu.

Cái tên "Tarn" dần dần biến mất, nhường chỗ cho một cái tên mới mà cô không thể nào phủ nhận được - "Cheer". Đây là tên của cô trong thế giới mới này. Nhưng có một điều cô vẫn không thể giải thích được: tại sao lại có sự liên kết giữa Tarn và Cheer, giữa một kiếp người và một cuộc sống hoàn toàn khác biệt như vậy? Những ký ức ấy, những cảm xúc ấy, tất cả dường như là một lời nhắc nhở cho cô rằng cô không hề quên đi những gì đã trải qua, mà ngược lại, chúng vẫn luôn tồn tại trong tâm trí cô, đan xen vào cuộc sống hiện tại.

Cheer bắt đầu lắng nghe xung quanh. Có tiếng bước chân gần đó, tiếng nói chuyện nhẹ nhàng của ai đó mà cô không thể nhận ra. Đột nhiên, cửa phòng mở ra, và một người phụ nữ bước vào. Bà mặc một chiếc váy sang trọng, khuôn mặt hiền từị. Bà nhìn cô, đôi mắt sáng lên, rồi bước lại gần.

-Cheer, con tỉnh dậy rồi à?_ Người phụ nữ nói với giọng đầy yêu thương

Cheer cảm nhận được sự ấm áp của người phụ nữ khi bà nhẹ nhàng bế cô lên từ giường, làn da mềm mại của đứa trẻ khiến Cheer càng thêm mơ hồ về sự thay đổi mà mình đang trải qua. Cảm giác không phải của mình, nhưng lại có sự quen thuộc trong đó. Bà ôm cô vào lòng, sự nhẹ nhàng và yêu thương thể hiện rõ trong ánh mắt bà, như thể bà là người mẹ đã luôn chờ đợi cô, dù không phải bằng huyết thống.

Cảm giác lạ lẫm về cơ thể trẻ sơ sinh này vẫn khiến Cheer thấy kỳ quái, nhưng một phần nào đó trong cô lại chấp nhận rằng mình phải sống trong thế giới này, dù không rõ mình đã thực sự chết đi hay chỉ đơn giản là được tái sinh.

Những ký ức về kiếp trước vẫn lởn vởn trong tâm trí Cheer, lạ lẫm mà thân thuộc. Cô nhớ về Tarn, về những ngày tháng đã qua, về những niềm vui và nỗi đau của một con người trưởng thành. Nhưng giờ đây, Cheer chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, mọi thứ đều rất khác biệt. Cô biết mình phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng có một điều cô không thể phủ nhận: những ký ức đó vẫn tồn tại, những cảm xúc không thể bị xóa nhòa.

Người phụ nữ nhìn xuống, thấy Cheer mỉm cười nhẹ nhàng dù không thể hiểu rõ những suy nghĩ trong đầu đứa trẻ. Cảm giác đó như một niềm hy vọng mới mẻ.

-Cheer, con sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, mẹ sẽ chăm sóc con suốt đời này.

Cheer không thể nói gì, nhưng trong tâm trí cô, câu nói ấy vang lên như một lời hứa. Có thể kiếp này sẽ là cơ hội để cô tìm hiểu thêm về cuộc sống, về thế giới mà cô đang sống, và có thể tìm ra lý do vì sao mình lại ở đây, trong cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh, với những ký ức về kiếp trước chưa bao giờ rời xa.

Cheer lớn lên trong một gia đình quyền quý, nơi có sự chăm sóc tận tâm và yêu thương không thiếu. Ba của cô là ông Prin Suparat, một người đàn ông lịch lãm và mạnh mẽ, người đã làm chủ nhiều cơ ngơi lớn trong giới kinh doanh. Mẹ của cô, bà Tiamsiri, là một người phụ nữ dịu dàng, thông minh và tài giỏi, luôn coi trọng việc nuôi dưỡng con cái và duy trì các giá trị gia đình truyền thống.

Ngay từ khi còn nhỏ, Cheer đã cảm nhận được sự khác biệt giữa mình và những đứa trẻ khác. Dù chỉ là một đứa bé, cô đã có những cử chỉ tinh anh và nhanh nhẹn kỳ lạ so với độ tuổi của mình. Mọi người xung quanh, từ người giúp việc đến gia đình họ hàng, đều chú ý đến sự thông minh và khả năng tiếp thu của cô. Tuy nhiên, không ai trong gia đình biết rằng Cheer không chỉ là một đứa trẻ bình thường, mà là người mang trong mình ký ức của một kiếp trước.

Bà Tiamsiri luôn dành nhiều thời gian chăm sóc Cheer, đôi khi bà kể cho cô nghe những câu chuyện về gia đình và dòng họ, khiến Cheer cảm thấy như những ký ức xa xưa của mình đang từ từ tái hiện lại. Cô cũng rất gắn bó với ba của mình, ông Prin Suparat. Dù ông là người rất nghiêm khắc và ít thể hiện tình cảm ra ngoài, nhưng khi ở bên Cheer, ông luôn dành cho cô những cái ôm ấm áp và những ánh mắt đầy yêu thương, khiến cô cảm thấy như được bao bọc trong tình thương vô điều kiện.

Nhưng dù có sự chăm sóc và tình yêu của ba mẹ, Cheer vẫn không thể nào quên những ký ức của kiếp trước. Những hình ảnh mơ hồ về cuộc sống của Tarn cứ liên tục hiện lên trong tâm trí cô, khiến cô không khỏi băn khoăn. Cô không thể giải thích tại sao, nhưng có một cảm giác mạnh mẽ rằng ba mẹ cô, đặc biệt là ba, có liên quan gì đó đến cuộc đời trước của cô. Một cảm giác mơ hồ về sự quen thuộc, như thể đã từng gặp gỡ họ trong một thời gian dài trước đây.

Một buổi sáng, khi Cheer đang chơi đùa trong khu vườn rộng lớn của gia đình, bà Tiamsiri bước đến bên cạnh cô, mỉm cười dịu dàng.

-Cheer, con đang nghĩ gì vậy? Nhìn con như đang mơ màng về điều gì đó.

Cheer ngẩng đầu lên nhìn mẹ, đôi mắt cô sáng lên một tia sáng kỳ lạ.

-Mẹ, có khi nào con đã từng sống một cuộc đời khác trước khi đến đây không?

Bà Tiamsiri nhìn con gái một lúc, ngạc nhiên trước câu hỏi của Cheer, nhưng rồi bà khẽ cười, xoa đầu cô.

-Con bé này, sao lại nghĩ vậy? Cuộc sống của chúng ta là duy nhất, và mỗi ngày là một khởi đầu mới. Con sẽ có một tương lai tươi sáng, mẹ tin vậy.

Tuy nhiên, Cheer không thể quên được cảm giác kỳ lạ mà mình đang có. Những ký ức mơ hồ về Tarn, những mảnh ghép của quá khứ đang dần dần lộ ra, và một câu hỏi luôn ám ảnh cô: liệu cô có thể tìm thấy sự kết nối giữa kiếp trước và cuộc sống này không?

Một ngày nọ, khi Cheer đang ngồi trong thư viện lớn của gia đình, cô vô tình tìm thấy một cuốn sổ tay cũ của ông Prin Suparat. Cuốn sổ này chứa đầy những ghi chép về gia đình, về những sự kiện quan trọng trong quá khứ, nhưng có một điều khiến Cheer chú ý: những ghi chép đó có vẻ như đề cập đến một người tên "Tarn". Cô cảm thấy tim mình đập mạnh, và một cảm giác không thể giải thích trỗi dậy trong lòng.

Liệu cái tên "Tarn" có liên quan đến cô? Và liệu ba mẹ cô có biết điều gì về quá khứ mà cô không nhớ rõ? Những câu hỏi này cứ lởn vởn trong tâm trí Cheer, thúc giục cô tiếp tục tìm kiếm câu trả lời.

Trong khi ba mẹ cô tiếp tục dành tình yêu thương vô điều kiện cho cô, Cheer quyết định sẽ dần dần khám phá những bí mật đằng sau gia đình mình, bắt đầu từ cuốn sổ tay ấy. Cô không thể ngừng cảm giác rằng mọi thứ trong cuộc sống này đều có một lý do, và cô phải tìm ra sự thật đằng sau sự tái sinh của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro