Chap22:Bãi Chiến Trường, Nụ Cười Và Tình Yêu
Ngày hôm sau, mọi chuyện dường như trở lại bình thường với cuộc sống hối hả và náo nhiệt của gia đình. Dù buổi hẹn hò của Ann và Cheer không hoàn hảo , nhưng những gì họ có là sự gắn kết, tình yêu và những khoảnh khắc nhỏ bé mà họ cùng nhau chia sẻ, tạo nên những ký ức đáng trân trọng.
Cheer quyết định không để những rắc rối nhỏ từ hai nhóc làm mình bận tâm nữa. Cô hiểu rằng, dù có những lúc hỗn loạn và không như ý, thì những khoảnh khắc này chính là phần quan trọng của hành trình gia đình mà cô và Ann cùng nhau xây dựng. Chính những cuộc sống thường nhật ấy mới thực sự là "tình yêu đích thực".
Aroon và Nara ngày càng trở nên nghịch ngợm và sáng tạo hơn, khiến Cheer càng thêm yêu mến chúng. Mỗi lần nhìn thấy chúng hồn nhiên vui đùa, lòng Cheer lại tràn ngập niềm vui, và những nụ cười của Ann làm cho mọi thứ trở nên tuyệt vời hơn bao giờ hết.
Một ngày, khi cả gia đình cùng nhau dạo phố, Ann bỗng nắm tay Cheer và nói:
-Em biết không, dẫu có bao nhiêu khó khăn hay sự bất ngờ trong cuộc sống này, em luôn là người mang lại cho chị cảm giác bình yên nhất. Cảm ơn em vì đã ở đây, cùng chị và những đứa trẻ.
Cheer nhìn Ann, cảm thấy một làn sóng ấm áp trào dâng trong lòng. Cô biết rằng tình yêu của mình dành cho Ann và gia đình này đã sâu đậm đến mức không thể đo đếm được. Mặc dù có những lúc cuộc sống không theo kế hoạch, nhưng những giây phút như thế này, khi cả gia đình quây quần bên nhau, chính là những điều mà Cheer luôn mơ ước.
-Em yêu chị, Ann. Cảm ơn chị đã cho em một gia đình tuyệt vời như thế này. – Cheer đáp lại, nắm chặt tay Ann.
Ánh mắt Ann sáng lên, cô khẽ cười và siết tay Cheer nhẹ nhàng.
-Chúng ta sẽ luôn bên nhau, Cheer. Dù có những lúc khó khăn, nhưng chỉ cần có nhau, chị tin chúng ta có thể vượt qua tất cả.
Cuộc sống trở lại nhịp sống thường ngày, nhưng nó không còn yên bình như trước đây. Một tuần sau, Ann phải đi Mỹ để tham gia triển lãm tranh, và mọi công việc ở nhà đổ dồn lên Cheer. Cô không thể không lo lắng, nhất là với hai đứa nhóc nghịch ngợm Aroon và Nara, những cơn bão nhỏ khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Ngay khi Ann đi, Cheer lập tức nhận ra mình đã lơ là việc quản lý nhà cửa. Hai đứa trẻ chạy khắp nơi, tạo ra những bãi chiến trường không ngừng, từ đồ chơi vương vãi trên sàn đến những bức tranh vẽ khắp tường. Cheer cố gắng giữ cho mọi thứ trong tầm kiểm soát, nhưng chỉ sau một ngày, cô đã nhận ra mình cần thêm sự trợ giúp.
Cheer không ngần ngại gọi điện cho nhân viên giúp việc của mình và nhờ sự hỗ trợ từ gia đình hai bên. Họ đã đến ngay lập tức, giúp Cheer xử lý tình huống, nhưng không có gì ngừng được sự sáng tạo không giới hạn của Aroon và Nara. Chúng cứ quậy phá, khiến mọi người phải chạy đua theo chúng trong suốt cả ngày.
Một buổi sáng, khi Cheer vừa ngồi xuống để uống cà phê, cô lại nghe thấy tiếng ồn ào từ ngoài sân. Cả hai đứa trẻ đang tổ chức "cuộc thi trèo cây" – với Aroon đã leo lên cây và Nara thì chạy đuổi theo, cả hai đứa cười phá lên khi phát hiện ra rằng Cheer đang đứng nhìn.
-Các con phải xuống ngay, nếu không sẽ bị ngã đấy! – Cheer hét lên, nhưng chẳng ai nghe.
Ngay khi cô định chạy ra ngoài thì Aroon đã la lớn:
-Mẹ, con muốn lên cao hơn! Con là siêu anh hùng mà!
Cheer thở dài, bước ra ngoài và đón Aroon xuống, đồng thời nhắc nhở Nara. Nhưng cô không thể không cười khi nhìn thấy sự hồn nhiên và vui vẻ của chúng. Dù có mệt mỏi, cô vẫn cảm thấy một niềm vui khó tả khi nhìn những đứa trẻ lớn lên từng ngày, dù là bằng cách này hay cách khác.
Khi trời đã chiều, mọi thứ bắt đầu yên ả hơn, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài. Mọi người đã thở phào nhẹ nhõm khi hai đứa trẻ bị buộc phải đi ngủ sau một ngày dài chơi đùa. Cheer quyết định dọn dẹp một chút và bắt đầu chuẩn bị bữa tối, nhưng cô vẫn không thể quên được khoảnh khắc vừa qua.
Đúng lúc đó, Ann gọi về. Giọng cô ấy vang lên qua điện thoại, đầy sự mệt mỏi nhưng vẫn ngọt ngào:
-Chị nhớ các con quá đi và nhớ cả nàng siêu anh hùng nữa .
Cheer cười, ngồi xuống chiếc ghế bàn, nói với Ann.
-Em vừa mới đuổi theo hai đứa quái vật này suốt cả ngày. Aroon thì trèo lên cây, Nara thì chơi đùa khắp nơi... nhưng nói thật, dù có mệt mỏi, em vẫn yêu từng giây phút đó.
Ann bên kia điện thoại cười nhẹ.
-Em thật là tuyệt vời, Cheer. Cảm ơn em vì tất cả. Và em đừng quên, khi chị về, sẽ có một món quà lớn dành cho em đấy.
Cheer mỉm cười, cảm thấy lòng mình ấm áp.
-Em không cần gì cả. Chỉ cần chị về là đủ.
Ngày hôm sau, Cheer cùng gia đình vẫn tiếp tục với những công việc hàng ngày. Dù đôi khi có thể cảm thấy căng thẳng và mệt mỏi vì những tình huống bất ngờ từ hai đứa trẻ, nhưng Cheer đã hiểu rằng đó chính là những khoảnh khắc mà gia đình cần nhau, khi sự yêu thương và sự kiên nhẫn luôn là chìa khóa để vượt qua mọi thử thách.
Mỗi cuộc chơi, mỗi bãi chiến trường, và mỗi cuộc đùa nghịch đều là một phần trong hành trình gắn bó mà Cheer đang xây dựng với Ann và những đứa trẻ. Cô không còn lo lắng về những điều không hoàn hảo nữa, bởi vì chính những điều ấy đã tạo nên một gia đình thật sự – một gia đình mà cô không thể nào đánh đổi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro