Chap23:Mất Đi Niềm Tin
Mọi thứ tưởng chừng như đã ổn định, nhưng khi Ann trở về sau chuyến đi dài, mọi thứ không còn như trước. Trong một buổi tối, khi Ann và Cheer ngồi ăn tối cùng nhau, một cuộc trò chuyện bất ngờ đã khiến mọi thứ thay đổi.
Cheer vừa bày biện bữa tối vừa kể cho Ann nghe về những tình huống "dở khóc dở cười" với Aroon và Nara, hai đứa trẻ nghịch ngợm đã khiến cô phải chạy đua với thời gian suốt cả ngày. Ann cười, nhưng ánh mắt của cô bỗng trở nên lạ lùng khi nhìn thấychiếc khăn lụa xa lạ mà chị chưa bao giờ thấy không trong nhà trên sofa . Một cảm giác bất an dần xuất hiện trong lòng Ann.
Sau bữa tối, khi cả hai cùng ngồi uống trà trong phòng khách, Ann không thể dằn lòng nữa, cô lên tiếng:
-Cheer, em có thấy gì thay đổi không không?
Cheer hơi bất ngờ, nhưng rồi cô mỉm cười và đáp lại:
-Chị đang nói gì vậy? Em thấy vẫn bình thường mà có gì thay đổi đâu...
Nhưng Ann không tin vào lời đáp đó. Cô nhìn vào mắt Cheer, cảm nhận được sự lảng tránh trong ánh mắt ấy.
-Có phải em đang giấu chị chuyện gì không? – Ann hỏi thẳng, giọng cô đầy lo lắng.
Cheer không trả lời ngay lập tức. Cô nhìn đi chỗ khác, không dám đối diện với ánh mắt của Ann. Cảm giác tội lỗi chợt ập đến, và cô nhận ra rằng mình không thể tiếp tục giấu giếm nữa.
-Ann, em... em không cố tình. Nhưng có một điều em cần phải nói cho chị biết. – Cheer nói, giọng cô run rẩy.
Ann ngồi im, chờ đợi.
-Em... em đã gặp một người khác trong suốt thời gian chị đi vắng. Và... em cảm thấy có sự kết nối đặc biệt với người đó. – Cheer thừa nhận, ánh mắt cô đầy vẻ ân hận.
Ann cảm thấy như trái tim mình nghẹn lại. Những lời của Cheer khiến cô choáng váng. Cô đã nghĩ rằng tình yêu của họ không gì có thể phá vỡ, rằng họ đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu thử thách, vậy mà giờ đây, Cheer lại thừa nhận một sự thật đau đớn như vậy.
-Em nói gì vậy? – Ann hỏi, giọng cô run rẩy vì bất ngờ và đau đớn.
Cheer cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Ann nữa.
-Em đã ngoại tình, Ann. Em biết mình đã sai, và em không biết phải làm sao để sửa chữa điều này. – Cheer nói, giọng cô nghẹn ngào.
Ann im lặng, như thể thời gian dừng lại. Cô cảm thấy những lời nói ấy như một cú tát mạnh vào mặt. Mọi ký ức về những khoảnh khắc hạnh phúc, những lời thề nguyện bên nhau, tất cả đều tan vỡ trong một khoảnh khắc.
-Tại sao? – Ann khẽ hỏi, đôi mắt cô bắt đầu rưng rưng.
– Tại sao em lại làm vậy với tôi?
Cheer ngước lên, đôi mắt cô đầy sự tội lỗi.
-Em không biết nữa, Ann. Em không thể giải thích lý do, chỉ biết rằng trong khoảnh khắc đó, em cảm thấy mình... lạc lối. Nhưng giờ đây em nhận ra mình đã sai. Em không muốn mất chị, không muốn mất gia đình này.
Ann không nói gì, chỉ nhìn Cheer một lúc lâu. Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm không gian giữa họ. Ann cảm thấy như mình vừa bị rút hết năng lượng, như thể tình yêu của cô đã bị phản bội một cách không thể cứu vãn.
-Chị không thể tha thứ cho em được đâu, Cheer. – Ann nói, giọng cô lạnh lùng.
– Chị không biết làm sao để tin tưởng em nữa.
Cheer không thể nói gì thêm, chỉ biết cúi đầu nhận lỗi. Cô hiểu rằng những gì cô đã làm không thể dễ dàng được tha thứ, và cuộc sống của họ sẽ không bao giờ như trước.
Ann đứng dậy, không nói thêm lời nào, rồi rời khỏi phòng. Cheer ngồi lại đó, trong tĩnh lặng của căn nhà, nơi mà bây giờ cảm giác yêu thương dường như đã biến mất, chỉ còn lại sự trống rỗng.
Cheer ngồi im lặng, đôi mắt đẫm lệ, không thể nào quên được khoảnh khắc Ann quay lưng và rời đi. Cô biết rằng những gì mình đã làm không thể cứu vãn, nhưng không thể dừng lại cảm giác tội lỗi đang dày vò cô. Căn nhà giờ đây như một nơi lạ lẫm, thiếu vắng sự ấm áp mà họ từng cùng nhau xây dựng. Mọi thứ dường như sụp đổ chỉ vì một sai lầm không thể sửa chữa.
Những ngày tiếp theo, Ann và Cheer sống trong im lặng. Ann không về nhà thường xuyên, còn Cheer thì tránh không gặp mặt chị. Mỗi lần nhìn thấy bóng dáng Ann, trái tim Cheer lại nhói đau, nhưng cô biết rằng mình không còn quyền được giải thích hay xin tha thứ. Mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa, khi sự tin tưởng đã bị xâm phạm.
Cheer không thể không nghĩ đến người mà cô đã gặp trong suốt thời gian Ann vắng mặt. Người đó, dù chỉ là một khoảnh khắc trong cuộc đời cô, nhưng lại khiến cô cảm thấy như mình tìm thấy một phần của bản thân mà trước đây chưa bao giờ nhận ra. Nhưng không phải vì thế mà cô có thể biện minh cho hành động của mình. Lương tâm cô không cho phép điều đó.
Một buổi sáng, Cheer quyết định sẽ tìm kiếm sự tha thứ từ Ann. Cô biết rằng việc này không dễ dàng, và có thể sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai, nhưng cô không thể cứ sống mãi trong sự im lặng này.
Khi Cheer đến phòng làm việc của Ann, cô thấy Ann đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài với vẻ mệt mỏi và suy tư. Cảnh tượng này khiến Cheer cảm thấy như trái tim mình vỡ vụn thêm lần nữa.
-Ann... – Cheer bắt đầu, giọng cô khẽ run rẩy. – Chị có thể nghe em nói một chút không?
Ann không quay lại, nhưng cô biết chị nghe thấy.
-Em đã sai. Em không thể biện minh cho hành động của mình. Em không muốn mất chị, Ann. Nhưng em biết rằng việc làm này sẽ làm chị đau, và em không biết làm sao để có thể cứu vãn tất cả. – Cheer nói, từng lời như nghẹn lại trong cổ họng.
Ann vẫn không quay lại, nhưng Cheer có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Cô không thể chờ đợi mãi mà không nói gì thêm.
-Em biết em không thể lấy lại những gì đã mất. Nhưng em mong chị sẽ hiểu rằng em không hề muốn phản bội chị. Em yêu chị, và em hối hận vì đã làm tổn thương chị. – Cheer thừa nhận, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Một lúc lâu sau, Ann quay lại, đôi mắt cô đã không còn lạnh lùng như trước. Nhưng trong đó vẫn còn sự tổn thương, vẫn còn sự nghi ngờ.
-Cheer, tôi không biết phải làm gì với em nữa. – Ann nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy nỗi đau. – Chị yêu em, nhưng sự phản bội này, chị không thể quên được.
Cheer hiểu rằng sẽ không có phép màu nào để hàn gắn mọi thứ. Cô chỉ có thể đứng đó, im lặng, và chấp nhận mọi hậu quả.
-Chị em xin lỗi. Em muốn chị biết rằng em hối hận và yêu chị. – Cheer nói, giọng cô nghẹn ngào.
Ann nhìn Cheer, đôi mắt cô đầy sự xung đột. Dù trong lòng có sự đau đớn, nhưng cuối cùng, cô cũng nhẹ nhàng đáp:
-Mình cần thời gian, Cheer. Tôi không biết liệu chúng ta có thể quay lại như trước được không. Nhưng chị cần thời gian để suy nghĩ về tất cả.
Cheer chỉ gật đầu, lòng cô thắt lại vì những lời này. Cô không mong đợi sự tha thứ ngay lập tức, nhưng ít nhất Ann đã không đóng cửa hoàn toàn. Nhưng cũng chính điều này khiến Cheer càng thêm lo lắng, không biết mối quan hệ của họ sẽ đi về đâu.
Cả hai im lặng đứng đó, trong sự tĩnh lặng của căn phòng, nơi mà mọi thứ đều có thể thay đổi, nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng hàn gắn. Tình yêu của họ, đã từng vững vàng và đẹp đẽ, giờ đây đối mặt với thử thách lớn nhất: có thể vượt qua sự phản bội và xây dựng lại niềm tin?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro