Chương 42: Cùng Nhau Vượt Qua Mọi Thử Thách
Thư Diệp và Nhất An đang ở những bước đầu trong sự nghiệp của mình. Dù đã trải qua nhiều khó khăn, mỗi lần gặp lại nhau, họ lại cảm thấy như tìm được nguồn động lực mới mẻ. Cuộc sống như một vòng xoay, cuốn họ vào những bộn bề, nhưng tình cảm của họ vẫn vững vàng, không gì có thể lay chuyển.
Một chiều muộn, khi những chiếc lá cuối mùa thu bắt đầu bay bay trong làn gió se lạnh, Nhất An ngồi đối diện với Thư Diệp trong một quán ăn vặt nhỏ ven đường. Ánh đèn vàng mờ ảo phản chiếu trên gương mặt Thư Diệp, làm ánh mắt của cô như lấp lánh hơn. Bữa tối không quá đặc biệt, chỉ là những món ăn vặt yêu thích của cả hai, nhưng trong không khí thân mật đó, họ cảm nhận được sự gần gũi.
“Công việc thế nào rồi?” Nhất An hỏi, mắt vẫn dõi theo đôi tay Thư Diệp đang gắp miếng bánh, nhưng giọng nói vẫn đầy quan tâm.
Thư Diệp mỉm cười nhẹ, đặt chiếc đũa xuống. "Cũng ổn, nhưng mới đầu nên có khá nhiều việc phải làm. Cảm giác như có cả ngàn người cần mình cứu chữa mỗi ngày." Cô thở dài, ánh mắt như thoáng chút mệt mỏi.
Nhất An đẩy cốc nước về phía Thư Diệp, khẽ động viên: "Chắc chắn cậu sẽ quen thôi. Chắc chắn cậu sẽ làm tốt. Mình tin cậu."
Thư Diệp ngẩng đầu, ánh mắt gặp ánh mắt Nhất An. Cô cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của bạn. Mọi nỗi lo, mọi mệt mỏi như được xoa dịu trong khoảnh khắc ấy.
"Đúng vậy," Thư Diệp mỉm cười, "Cảm ơn cậu."
Sau bữa tối, họ cùng nhau dạo bộ dưới ánh đèn đường. Những con phố đã bắt đầu tràn ngập không khí của mùa đông, lạnh nhưng không vắng vẻ. Mỗi bước đi là một bước tiến trong mối quan hệ của họ, dần dần, cả hai cảm nhận được rằng tình yêu không chỉ là sự ngọt ngào, mà còn là sự đồng cảm, là nơi để dựa dẫm mỗi khi cảm thấy mệt mỏi.
Về đến căn phòng nhỏ của Thư Diệp, cô bước vào, bỏ túi xách xuống bàn. Cô ngồi xuống ghế, nhìn vào cửa sổ, nơi từng hạt mưa lạnh lẽo bắt đầu rơi xuống.
“Nhất An à, mình cảm thấy mình thay đổi nhiều quá,” Thư Diệp nói, giọng trầm thấp.
Nhất An ngồi bên cạnh, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm tay Thư Diệp.
“Công việc không phải lúc nào cũng dễ dàng. Mình phải đối diện với những ca bệnh khó, những cuộc sống đang treo lơ lửng. Nhưng càng làm, mình lại càng nhận ra… tất cả những gì mình làm, đều vì muốn giúp đỡ những người cần mình.”
Nhất An nhìn cô, ánh mắt đầy sự ủng hộ: "Vậy là cậu đã và đang làm đúng. Cậu luôn là người mạnh mẽ, dũng cảm."
Thư Diệp cười nhẹ. "Mình muốn chia sẻ với cậu. Dù không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng khi có cậu bên cạnh, mọi thứ đều trở nên dễ chịu hơn."
Nhất An không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm tay Thư Diệp, cảm nhận được sự an yên trong khoảnh khắc đó.
---
Ngày tiếp theo, khi Thư Diệp chuẩn bị ra ngoài làm việc, Nhất An nhận được một cuộc gọi từ đồng nghiệp về một vụ án cần sự hỗ trợ khẩn cấp. Cô không muốn rời đi, nhưng công việc lại gọi, đành phải hứa sẽ trở lại sớm.
“Cố gắng nhé, Nhất An,” Thư Diệp nhắn nhủ, giọng đầy sự quan tâm.
Nhất An gật đầu, mỉm cười nhẹ. "Mình sẽ về sớm. Cậu cũng vậy nhé."
Cả hai chia tay nhau, mỗi người đều có công việc riêng, nhưng trong lòng họ luôn có sự thấu hiểu lẫn nhau. Dù có bận rộn đến đâu, họ đều biết rằng tình yêu sẽ luôn là điều quan trọng nhất, là nơi họ có thể tìm lại sự bình yên trong lòng.
Với mỗi ngày trôi qua, họ lại cùng nhau trưởng thành hơn. Những thử thách trong công việc không thể khiến họ dao động, ngược lại, nó khiến tình cảm của họ thêm vững bền.
Những bước đi chậm rãi trong cuộc sống, những điều bình dị nhưng lại là những kỷ niệm ngọt ngào mà họ sẽ không bao giờ quên. Dù công việc có căng thẳng đến đâu, dù những thử thách có khó khăn thế nào, họ vẫn có nhau, và điều đó khiến tất cả mọi thứ trở nên đáng giá hơn bao giờ hết.
Chắc chắn rằng, dù trong tương lai, họ sẽ tiếp tục đối mặt với những gian nan và thử thách, nhưng tình yêu này, tình yêu mà họ đang vun đắp, sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc để cả hai có thể bước qua mọi khó khăn cùng nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro