[Ngoại truyện Tết - Chương 2: Mồng Một & Lời Chúc Bất Ngờ]

Mồng Một Tết.

Nắng buổi sáng lấp lánh như rắc vụn vàng lên sân gạch đỏ. Lâm Nhất An đứng trước gương, loay hoay mãi với bộ áo dài đỏ đô mẹ Thư Diệp chuẩn bị cho mình.

“Không ngờ… tớ mặc cái này lại không xấu.” – Cô lẩm bẩm, quay trái quay phải.

“Không xấu?” – Giọng Thư Diệp vang lên sau lưng. “Đẹp đến mức khiến tớ muốn giữ cậu ở quê luôn.”

Nhất An đỏ mặt. Cô quay lại, ánh mắt rơi vào bóng người trong tà áo dài trắng của Diệp – tinh khôi, dịu dàng đến mức khiến người ta ngừng thở.

---

Cả hai theo bà ngoại ra đình làng chúc Tết. Lũ trẻ con cầm bao lì xì chạy lăng xăng, tiếng cười rộn ràng khắp nơi. Mấy bác hàng xóm tấm tắc:

“Chà… hai đứa nhỏ xinh quá… Mỗi lần thấy tụi nó đi bên nhau là như nhìn thấy mùa xuân vậy đó!”

Nhất An thì cứ vừa đi vừa cố giấu gương mặt đỏ lựng sau mấy nhành hoa mai. Nhưng Diệp thì khác, cô nắm lấy tay Nhất An thật tự nhiên, không ngại ánh nhìn nào.

“Tớ muốn ai cũng thấy… đây là người tớ thích.” – Diệp thì thầm bên tai.

Tim Nhất An đánh lô tô cả đoạn đường.

---

Buổi chiều, hai người trốn ra hội xuân. Có trò ném vòng, viết thư pháp, xin xăm… và cả khu chụp ảnh với cảnh dựng đầy mai đào, đèn lồng.

“Cậu đứng yên đó.” – Diệp giơ máy ảnh lên. “Cười lên chút nào, đồ học tra.”

“Gọi thế hoài, tớ giận đấy.” – Nhất An chu môi. Nhưng vẫn ngượng ngùng đứng yên, ánh mắt lấp lánh như pháo hoa vừa nổ.

Tách.

Khoảnh khắc ấy, Nguyễn Thư Diệp biết – bức ảnh này, cô sẽ giữ mãi.

---

Tối về, nằm trên giường trải nệm, Nhất An quay sang hỏi nhỏ:

“Cậu có điều ước năm mới chưa?”

Diệp ngẫm nghĩ một lúc, rồi chậm rãi nói:

“Tớ không cần ước gì nữa… Vì điều ước lớn nhất – là cậu, đang nằm cạnh tớ rồi.”

----

Ánh mắt chạm nhau.

Khoảng cách chỉ còn một nhịp thở.

Nhưng thay vì hôn, Diệp vươn tay… đan vào tay Nhất An.

“Vì chúng ta là thời thanh xuân, nên cứ từ từ thôi – đúng không?”

“…Ừ.” – Nhất An gật đầu, giọng run nhẹ. “Tớ… cũng không muốn bỏ lỡ điều gì cả.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro