Chương 120: Thích.
Văn Sơn Ý trong lòng đang kêu cứu Khương Thanh Đại một chữ cũng không nghe thấy.
Nếu cô mà nghe thấy, đoán chừng sẽ càng quá đáng hơn.
Cái miệng của Khương Thanh Đại này, ở trên người nàng thì làm nàng dục tiên dục tử, không ở trên người nàng thì làm nàng muốn đào hang chui xuống, thật khó mà đánh giá cái nào quá đáng hơn.
Văn Sơn Ý mang khuôn mặt đỏ như cua luộc, bụm hai tai lại.
Khương Thanh Đại kéo hai tay nàng xuống, dán chặt vào hai bên người, không cho động đậy.
"Nói."
Văn Sơn Ý mặt đỏ bừng, nhịn không được khẽ mắng: "Cậu là biến thái à?"
Lần này xong rồi, nụ cười của Khương Thanh Đại trực tiếp không khống chế được, mày mắt hớn hở.
Thật sự làm cô sướng tê người.
Đặc biệt là trên giường.
Tuy rằng bây giờ bọn họ chưa làm gì, nhưng Khương Thanh Đại hy vọng: "Lần sau tớ "làm" cậu, nhớ dùng câu này mắng tớ nhé. Cô Văn."
Cô thẳng thắn đến đáng sợ.
Văn Sơn Ý: "..."
Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng!
"Cậu biết không? Bảo bối. Cậu..."
Khương Thanh Đại ôm trọn nàng vào lòng, ghé vào tai nàng chậm rãi nói từng câu từng câu dâm tục hơn.
Văn Sơn Ý ngực phập phồng, mặt đỏ đến muốn nổ tung, nếu nàng không thành thật khai báo, e là Khương Thanh Đại sẽ không buông tha nàng.
Điểm mấu chốt là thuốc nàng vừa mới bôi xong không lâu đó!
Sắp phải... cùng nhau rửa đi rồi.
Văn Sơn Ý che đôi môi mềm mại của cô lại, cầu xin tha thứ: "Tớ nói."
Khương Thanh Đại lộ ra đôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm trên lòng bàn tay nàng.
Văn Sơn Ý gian nan động đậy môi: "Cậu, cậu ôm tớ thì tớ sẽ có cảm giác hơn."
Khương Thanh Đại nhướng mày ra hiệu tiếp tục.
Văn Sơn Ý buông tay ra, những lời phía sau nàng đều nói bên tai Khương Thanh Đại, trong không khí chỉ bắt được tiếng gió và âm cuối rất nhỏ.
Khương Thanh Đại hiểu biết được không ít về sở thích trên giường của người yêu.
Ví dụ như cô cho rằng không có gì, Văn Sơn Ý lại thích đến không chịu nổi.
Văn Sơn Ý lại thích cô dùng những hạt châu rõ ràng cọ xát lưng nàng, theo như nàng nói ngoài việc đó ra không làm gì cả, nàng có lẽ cũng có thể tới.
Bởi vì cảm giác quá mãnh liệt.
Khương Thanh Đại dự định lần sau thử xem.
Văn Sơn Ý còn thích cô nhìn nàng, bất kể là nhìn mắt nàng, hay là dừng lại nhìn chỗ đó, vừa dùng miệng vừa nhìn mắt nàng, thêm vẻ mặt vô tội, làm nàng không có sức chống cự nhất.
Nước tràn thành lụt.
Khương Thanh Đại đột nhiên nói: "Cái này của tớ có tính là thiên phú dị bẩm không?"
Cô vẫn luôn làm như vậy, không ngờ vừa vặn đều là Văn Sơn Ý thích nhất.
Những cái khác Văn Sơn Ý có thể không khen cô, trải nghiệm nàng có thể cho điểm tuyệt đối, câu hỏi phụ cũng đúng hết.
Nói ra những lời khó mở miệng, có vài lời liền có thể tự nhiên thốt ra.
Văn Sơn Ý nói: "Mùa thu năm ngoái bọn mình ở Nam Kinh, trong khách sạn tớ quyến rũ cậu, cậu ôm tớ vào lòng cắn tớ, đè lên giường hôn tớ, lúc đó tớ đã... rất có cảm giác. Trong lòng nghĩ cái 1 thiên phú như vậy, nếu tớ không ăn được thì quá đáng tiếc, nếu bị người khác ăn mất, tớ nhất định sẽ phát điên."
Khương Thanh Đại cười: "Bây giờ ăn được rồi cảm giác thế nào?"
Văn Sơn Ý trực tiếp: " 100 điểm, điểm tối đa là 10 điểm."
Khương Thanh Đại "Ái chà" một tiếng, nói: "Khen nữa tớ sẽ tự tin bùng nổ đấy."
"Cậu xứng đáng."
Khương Thanh Đại vùi mặt vào cổ nàng, da thịt ấm áp, thì ra nàng cũng sẽ ngại ngùng.
Khương Thanh Đại ngượng ngùng xong ngẩng đầu, ngoan ngoãn nói: "Nếu cậu không ăn, tớ cũng sẽ không làm 1 cho người khác đâu, tớ không thích người khác ngoài cậu."
"Nhưng cậu sẽ thích cái bình mai kia của Đường nữ sĩ."
"Đúng."
Văn Sơn Ý véo má cô.
Trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩ, nếu không có nàng, Khương Thanh Đại có phải thật sự cả đời này cũng sẽ không thích ai nữa không?
Nghĩ như vậy hình như có hơi tự luyến quá rồi.
Một đời dài dằng dặc biết bao? Nếu Khương Thanh Đại theo dự định kết hôn sinh con, cô cũng sẽ chọn buông tay nàng, bắt đầu con đường nhân sinh mới của mình.
Ngược lại nếu nàng luôn ở lại Bắc Kinh, Khương Thanh Đại sẽ vì cô mà vứt bỏ tất cả đi tìm cô sao?
Là nàng về Hải Lăng trước, nếu không có cái khởi đầu này, câu chuyện của bọn họ sẽ không đi đến đây.
Trong tình yêu phân biệt ai sâu ai nông không có ý nghĩa, Văn Sơn Ý sớm đã học được tự thỏa hiệp, chỉ là cần thời gian để chiến thắng sự tự ti và được mất trong đoạn tình cảm này, đối với việc động lòng trước và yêu sâu hơn.
Văn Sơn Ý véo cằm Khương Thanh Đại, hỏi cô: "Vậy cậu nguyện ý làm 0 không?"
Khương Thanh Đại: "Cho cậu sao?"
Văn Sơn Ý bất mãn: "Cậu còn muốn cho ai?"
Khương Thanh Đại đảo mắt lung tung, thần sắc sáng ngời, dù không bật đèn cũng có thể thấy được sự giảo hoạt trong mắt cô.
Văn Sơn Ý dùng hai ngón tay siết chặt cằm cô, giữ chặt không cho động đậy.
"Nói."
Khương Thanh Đại thích sự chiếm hữu của nàng, thời trung học là mãnh liệt nhất, theo sự thay đổi trong quan hệ của bọn họ, sự chiếm hữu đó bị nàng đè nén trong lòng. Sau khi về Hải Lăng dần dần phục hồi, nhưng vẫn chưa đủ, Khương Thanh Đại muốn nhiều hơn.
Không chỉ là do ghen tuông ngẫu phát, cô muốn nàng tuyệt đối chiếm hữu cô từ tâm đến thân, muốn nàng tự tin giữ vững sự chiếm hữu này.
Bởi vì Khương Thanh Đại yêu nàng.
Khương Thanh Đại nghiêng đầu hôn ngón tay nàng, nói: "Tớ nguyện ý."
Đây là một câu ủy thác, cũng giống như một câu thề nguyện kết hôn. Ý nghĩa của cái sau dường như sâu sắc hơn một chút.
Bởi vì Khương Thanh Đại lấy tay Văn Sơn Ý đang sờ lên mặt cô xuống, đầu ngón tay rơi trên ngón áp út của người phụ nữ.
Rất nhanh cô lại ý thức được như vậy quá rõ ràng, chẳng phải là sớm bộc lộ tâm tư muốn kết hôn của cô rồi sao, thế là muốn che giấu mà đẩy tay Văn Sơn Ý trở về.
Quá quả quyết thậm chí có chút vứt bỏ như rơm rác.
Văn Sơn Ý: "..."
Tớ nguyện ý rồi đẩy nàng ra là sao? Hay là thế nào? Chê kỹ thuật của nàng?
Nếu không phải Văn Sơn Ý hiểu cô, bây giờ trái tim thủy tinh đã vỡ tan tành rồi.
Thực tế cũng vỡ một chút, Khương Thanh Đại bù đắp lại cho nàng, khi Văn Sơn Ý cơn buồn ngủ ập đến, nép vào lòng nàng nói: "Tớ thật sự nguyện ý."
Văn Sơn Ý khép mắt, cánh tay ôm eo cô siết chặt hơn một chút.
Khương Thanh Đại nghe thấy nàng ừ một tiếng trong mũi.
Vừa muốn ngủ vừa chưa ngủ thật quyến rũ.
Khương Thanh Đại nhỏ giọng làm nũng: "Cậu làm gì tớ tớ cũng thích."
Tối qua Văn Sơn Ý bảo cô nghĩ xem làm 0, cô nghe lời nàng nghiêm túc suy nghĩ rồi. Chỉ cần là bọn họ, cô ở trên hay ở dưới không quan trọng.
Cô cũng muốn nghe nàng nằm trên người mình khẽ thở dốc, cô cũng muốn nhìn biểu cảm nàng hôn làn da của mình, Văn Sơn Ý có lẽ cũng sẽ nói bên tai cô những lời dâm tục mà bình thường sẽ không nói.
Nàng tuyệt đối chiếm hữu mình.
Dường như cũng... không tệ?
Về phần cô sẽ có trải nghiệm gì, Khương Thanh Đại không nghĩ nhiều.
Cô lo lắng eo của mình không dẻo như của Văn Sơn Ý, cũng không nhiều nước như nàng.
Công chúa gối đầu khó khăn lắm mới nhớ ra một lần, tờ giấy trắng của mình lại không thể cho nàng trải nghiệm tốt.
Bà chủ Lan có kinh nghiệm làm 0 không nhỉ? Hay là...
Ha ha, nói đùa thôi, 0 tốt nhất thế giới ở ngay trong lòng cô.
Khương Thanh Đại đã chuẩn bị sẵn sàng nếu mình nằm không tốt thì sẽ thỉnh giáo Văn Sơn Ý.
Văn Sơn Ý một cánh tay gối dưới cổ Khương Thanh Đại, sau khi cô nói xong khẽ nhướng mắt, vươn tay mở hai cúc áo mà Khương Thanh Đại vừa cài lại không lâu, lộ ra xương quai xanh tinh xảo ưu việt.
"Ừm."
Đầu ngón tay mát lạnh của Văn Sơn Ý vuốt ve trên đó, nhìn đôi mắt sáng ngời của Khương Thanh Đại trong bóng tối, dịu dàng nói: "Ngủ ngon."
Khương Thanh Đại chủ động ngẩng đầu hôn cằm nàng: "Ngủ ngon, bà xã."
Văn Sơn Ý trán đối trán với cô, cơn buồn ngủ và cảm giác an toàn cùng nhau chậm rãi ập đến, dần dần chìm vào giấc mộng.
Năm tháng như lật sách mà đi, dừng lại ở một trang nào đó trong ký túc xá năm hai.
Hai cô gái tuổi trẻ chen chúc trên chiếc giường đơn chật hẹp, Văn Sơn Ý mười chín tuổi hôn má Khương Thanh Đại, Khương Thanh Đại đáp lại hôn cằm nàng.
Văn Sơn Ý trong mộng ngăn cản động tác muốn trốn tránh của cô, vươn tay giữ lấy cằm cô nâng trong lòng bàn tay, ghé sát ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô gái.
Nàng vụng về dùng đầu lưỡi miêu tả cánh môi cô gái, hôn đến run rẩy và cẩn thận.
Chiếc giường đơn nhỏ bé kêu kẽo kẹt, Khương Thanh Đại nghiêng người ôm cổ nàng, mở môi dung nạp sự xâm nhập dịu dàng của nàng, hôn đầu lưỡi nàng đáp lại nàng.
Ngoài cửa sổ hoa rơi biết bao nhiêu.
...
"Chào buổi sáng."
Trong phòng ngủ chính nơi bình minh giáng xuống, Bạch Tuyết Công Chúa hôn tỉnh một người đẹp ngủ khác.
Trong miệng Khương Thanh Đại vẫn còn vị bạc hà nhàn nhạt, cô kiên trì đánh răng xong mới đến hôn nàng. Văn Sơn Ý ánh mắt mơ màng, nhìn mặt Khương Thanh Đại có chút giống mười chín tuổi, thanh chát chát nhỏ nhắn mềm mại , lại so với lúc đó trưởng thành hơn rất nhiều.
Nàng ngủ quá say, đồng hồ báo thức và động tĩnh thức dậy của Khương Thanh Đại đều không đánh thức được nàng.
Khương Thanh Đại: "Tớ thấy cậu cứ cười mãi, nên tắt báo thức của cậu rồi."
Văn Sơn Ý sờ mặt mình: "Tớ đang cười sao?"
Khương Thanh Đại: "Đúng vậy, có phải là mơ thấy giấc mơ đẹp gì không?"
Văn Sơn Ý có chút thất thần: "Tớ mơ thấy cậu."
Khương Thanh Đại vẻ mặt đắc ý: "Thì ra là mơ thấy tớ à, vậy thì trách không được. Cậu mơ thấy gì?"
Văn Sơn Ý không nhớ rõ lắm.
Là một giấc mơ rất dài rất dài.
Nàng mơ thấy Khương Thanh Đại không có gì lạ, trong mơ cứ cười mãi, tỉnh lại vẫn vui vẻ, phảng phất như hoa rơi suốt cả một đêm.
-- Chính là một chuyện rất hiếm lạ.
Văn Sơn Ý từ mép giường xuống đất xỏ giày, hỏi Khương Thanh Đại: "Cậu đánh răng rồi à?"
Khương Thanh Đại gật đầu.
Văn Sơn Ý nhấc chân đi về hướng phòng rửa mặt: "Đến hầu ai gia."
Khương Thanh Đại vui vẻ tuân mệnh.
Văn Sơn Ý rửa mặt xong, vươn tay ôm eo Khương Thanh Đại, vòng ở bên bồn rửa tay hôn cô.
Sau khi dậy sớm nàng liền đổi một bộ mặt, phương diện nào cũng chiếm chủ động, cho đến khi Khương Thanh Đại cho nàng bôi thuốc như thường lệ.
Văn Sơn Ý: "..."
Khương Thanh Đại dù sao cũng trải qua trăm trận, thuần thục trêu chọc nàng một phen, Văn Sơn Ý chỉ có ngoan ngoãn mở nước ra.
Một chút khí thế tan thành mây khói.
Sau đó nàng mặc quần áo chỉnh tề, Khương Thanh Đại rửa tay xong từ bàn trang điểm chọn cho nàng một sợi dây chuyền, đeo cho nàng trước gương, hai tay ôm eo người phụ nữ làm nũng một lát, tiễn nàng ra cửa đi làm.
Hôm nay là thứ năm.
Khương Thanh Đại cũng đến studio, ở lại cả ngày, Dương Khai Nhan lại đang mày mò tài khoản truyền thông tự thân, tiện thể cung cấp cho cô một ít tài liệu biên tập.
Cuối tuần Khương Thanh Đại dù mưa gió bão bùng cũng về Linh Châu một chuyến.
Cô ra ngoài chơi hai ngày, vui đến quên cả trời đất, về nhà chuyện nhà một chút cũng không quên. Chiến đấu lâu dài chỉ còn thiếu mấy bước cuối cùng, thừa thắng xông lên.
Lần này cô không về nhà tay không, mà là xách mấy hộp đồ bổ, đặc biệt là cho mẹ, còn có một cái máy mát xa.
Văn Sơn Ý người chưa đến, nhưng lễ vẫn luôn không thiếu. Cứ cách một hai tháng lại mua đồ gửi về nhà Khương. Bây giờ thân phận nàng khó xử, dặn Khương Thanh Đại nếu Khương mẹ không muốn, thì nói là nàng tự hiếu kính bố mẹ.
Khương Thanh Đại vào cửa đặt quà ở phòng khách, cũng không nói là ai mua, xem ai nhịn không được trước.
Khương Phù Xuân: "Lại mua nhiều như vậy, trong nhà chưa ăn hết đâu, con nói với... một tiếng, đừng lãng phí tiền."
Khương Thanh Đại: "Con nói chuyện với không khí à?"
Khương Phù Xuân đánh tay cô một cái.
"Tuế Tuế, được chưa?"
Khương Thanh Đại mượn cớ leo lên, liếc xéo bà: "Con và cô ấy quan hệ gì?"
Khương Phù Xuân xắn tay áo, lại buông tay áo xuống, về phòng bếp.
Khương Thanh Đại ở nhà một đêm, mẹ con nói chuyện đêm khuya, mẹ dùng máy mát xa mới, Khương Thanh Đại mới chính diện nhắc đến Văn Sơn Ý, nói: "Người ta đối với mẹ hết lòng hết dạ, đối với con gái mẹ tình căn sâu trồng, mẹ nói có phải là đốt đèn cũng khó tìm không?"
Khương Phù Xuân theo bản năng gật đầu.
Khương Thanh Đại không đợi bà đổi ý, nói: "Người theo đuổi cô ấy nhiều lắm, trước đây ở Bắc Kinh đã có một học tỷ siêu giàu đi theo trước sau, về Hải Lăng cũng một đống người ném cành ô liu cho cô ấy, ví dụ như một bà chủ gần cửa hàng mới của con, dưới danh nghĩa có hai cửa hàng, trước đây là khởi nghiệp internet, hai mươi mấy tuổi đã tự do tài chính rồi, trưởng thành xinh đẹp, không kém gì con, ngày ngày gần nhà mà ân cần. Con rất có cảm giác nguy cơ đó mẹ."
Khương Phù Xuân vừa nghĩ, Văn Sơn Ý có tài, có sắc, nhân phẩm lại tốt, đào hoa nhiều một chút không có gì bất ngờ.
Nói đâu xa, năm ngoái bà giới thiệu Văn Sơn Ý xem mắt, đối tượng xem mắt kia là tiến sĩ du học về, ánh mắt cao lắm, nhưng vừa thấy ảnh Văn Sơn Ý, lập tức chủ động xin wechat rồi.
Nhìn ảnh thôi đã như vậy, gặp người thật còn không quấn lấy dai dẳng à?
Khương Phù Xuân cũng có cảm giác nguy cơ rồi, hận rèn sắt không thành thép nói với Khương Thanh Đại: "Con không thể cố gắng hơn chút nữa à? Con đem người ta đều người ta đều đánh bại, cô ấy không phải sẽ chọn con sao?"
Khương Thanh Đại vạn vạn không ngờ thanh kiếm boomerang lại đâm vào người mình.
"..."
"Cái này có hợp lý không mẹ?" Khương Thanh Đại chất vấn linh hồn, "Con vó phải con gái mẹ không?"
Khương Phù Xuân cắn hạt dưa: "Con mấy cân mấy lạng mẹ rõ, nếu không phải chiếm được tiên cơ, Tuế Tuế chưa chắc đã để ý đến con."
Khương Thanh Đại thuận nước đẩy thuyền: "Vậy thì ai bảo con ra tay trước làm gì, mẹ mẹ nhất định phải giúp con đó. Tình yêu của bọn con cách tu thành chính quả chỉ thiếu một bước chân thôi."
Khương Phù Xuân: "Là gì?"
Khương Thanh Đại ôm lấy tay bà đang cầm hạt dưa, ghé sát cười hì hì.
Còn có thể là ai? Không phải là tôn đại phật trước mặt cô đây sao.
Khương Phù Xuân lấy hạt dưa búng trán cô.
Khương Thanh Đại lay tay bà: "Mẹ à, con thật sự sợ người khác cướp cô ấy đi, cái học tỷ kia đều đuổi đến Hải Lăng rồi, cô ấy ngồi Rolls-Royce, còn mời cô ấy về Bắc Kinh sống cuộc sống tốt đẹp. Con gái mẹ bao nhiêu năm chỉ thích một mình cô ấy, trời đất chứng giám, mẹ nhẫn tâm chia rẽ bọn con sao?"
"Lần trước con dẫn cô ấy về ra mắt gia đình, mẹ hung dữ với cô ấy, làm tổn thương trái tim cô ấy, cô ấy khóc với con rất lâu, mẹ nỡ mất đi đứa con gái thứ hai sao?"
Trên mặt Khương Phù Xuân lập tức xuất hiện sự đau lòng: "Cô ấy khóc à?"
"Còn không phải, mẹ cũng biết cha mẹ cô ấy có cũng như không, vẫn luôn coi mẹ là mẹ ruột đó."
Khương Phù Xuân lúc này hạt dưa cũng không cắn nổi nữa rồi.
"Con giúp mẹ xin lỗi cô ấy đi."
"Xin lỗi ai?"
"Bạn gái con đó."
Bà thừa nhận rồi!
Khương Thanh Đại mặt mày hớn hơt, chỉ thiếu điều múa may chân tay ở phòng khách, Lão Khương liếc mắt nhìn thấu cô nói: "Com không phải là muốn nghe mẹ nói câu này sao? Bao nhiêu ngày ân cần cũng hiến rồi, mồm mép cũng mòn rồi, mẹ mà không cho chút thái độ có phải là không biết điều không?"
Khương Thanh Đại bóp vai đấm lưng nịnh nọt: "Đâu có ạ, mẹ là mẹ ruột của hai đứa con, không có sự đồng ý của mẹ, hai đứa con sống cũng không yên tâm."
Khương Phù Xuân thở dài một hơi.
"Con hỏi cô ấy khi nào có thời gian, về nhà một chuyến, cứ nói mẹ có chút nhớ cô ấy rồi."
Khương Thanh Đại bưng lấy đầu mẹ cô, một ngụm vang dội hôn lên mặt bà.
"Cảm ơn mẹ!"
Khương Phù Xuân hai tay lau đi giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống trên mặt cô, nói: "Đồ ngốc."
Khương Thanh Đại nhào vào lòng bà, đem càng ngày càng nhiều nước mắt lau lên quần áo bà.
Khương Phù Xuân vuốt ve mái tóc dài sau lưng cô, vành mắt hơi đỏ.
"Mẹ chỉ hy vọng con sống hạnh phúc."
Khương Thanh Đại oa một tiếng, giống như tiếng khóc đầu tiên mà bà nghe thấy trong phòng sinh hai mươi chín năm trước.
***
Khương Phù Xuân chấp nhận chuyện tình cảm của bọn họ.
Khương Thanh Đại lại không định nói cho Văn Sơn Ý tin vui này ngay lập tức.
Cô biết lịch trình của Văn Sơn Ý, tối thứ sáu, cô đề nghị tuần này có muốn cùng nhau về Linh Châu không.
Nụ cười của Văn Sơn Ý lập tức biến mất, ung dung thong thả biến thành luống cuống.
Khương Thanh Đại: "Nếu cậu không muốn về với tớ thì thôi vậy, không sao đâu."
Văn Sơn Ý đi tới đi lui trong phòng khách: "Phải, phải về chứ, không thể cứ trốn tránh mãi được."
Nàng quay đầu trách cứ Khương Thanh Đại: "Sao cậu lại nhắc đột ngột như vậy, tớ còn chưa mua gì cả."
Khương Thanh Đại cúi đầu, cô sắp cười ra tiếng rồi.
Văn Sơn Ý: "Cậu làm gì vậy?"
Khương Thanh Đại lau đi giọt nước mắt trên mắt mình, giả bộ bi thương nói: "Tớ đang nghĩ, lỡ ngày mai mẹ tớ đuổi hai đứa mình ra khỏi nhà thì làm sao?"
Nói xong cô lại vội vàng cúi xuống.
Văn Sơn Ý quá căng thẳng, vậy mà không phát hiện ra diễn xuất vụng về và thủ đoạn nhỏ bé của Khương Thanh Đại.
Cho đến khi ngày mai đến như đã hẹn, nàng mới biết Khương Thanh Đại từ trên trời giáng xuống, chuẩn bị cho nàng một niềm vui lớn.
--------!!--------
Các người nhà trước màn hình ơi, gõ "Khương lão bản đáng tin" lên màn hình cho tui!!!
Lười gõ chữ thì cứ "A a a a a" [cam đường]
Mong chờ biểu hiện của Đại và tỷ tỷ ngày mai [che mặt nhìn trộm][che mặt nhìn trộm]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro