Chương 70: Cậu không dám nhìn à?

Khương Thanh Đại đột nhiên ngẩng đầu.

Cô không dám tin mà quay lại.

Người phụ nữ đeo khẩu trang giống cô, chỉ lộ ra đôi mày mắt quen thuộc tỉnh xảo, trong đổi mắt đen láy ấy đang ẩn chứa chút ý cười, như dải ngân hà sáng lên trong đêm sao.

Tay Khương Thanh Đại đã chạm vào chai trong túi, dứt khoát vứt bỏ chai nước khoáng.

Văn Sơn Ý ân cần nâng bệ tỳ tay trung tâm lên.

Giây tiếp theo, Khương Thanh Đại lao vào lòng nàng.

Cô lao vào quá mạnh, thân hình yếu ớt của Văn Sơn Ý bị cô va vào đến đau, khóe môi dưới khẩu trang vẫn cong cong.

Văn Sơn Ý dang hai tay, ôm chặt người phụ nữ trước mặt.

Khương Thanh Đại dường như không hề thay đổi.

Khi cô hai mươi tuổi sẽ vui mừng đến phát khóc vì Văn Sơn Ý đột nhiên đến thăm cô.

Hai mươi tám tuổi vẫn sẽ rơi lệ vì sự bất ngờ của Văn Sơn Ý.

Giống như làm bằng nước.

Chỉ có Khương Thanh Đại tự biết, cô ba mươi tám tuổi, bốn mươi tám tuổi, vẫn sẽ rung động vì người này như vậy.

Có người rung động sớm, có người rung động muộn, nhưng người rung động muộn lại dùng cả đời để thực hiện tình yêu của mình. Ngay cả khi người đó sau này không ở bên cô, cũng sẽ in sâu vào linh hồn cô, đồng hành suốt đời.

Nhưng bà chủ Khương vừa rồi còn tự cho là lạnh lùng, giây tiếp theo lại nước mắt giàn giụa không còn hình tượng, quyết không ngẩng đầu lên.

Khoang tàu cao tốc ồn ào, tiếng video phát ngoài, tiếng trẻ con khóc, tiếp viễn đẩy xe ăn "Nước khoáng cơm hộp có ai cần không".

Trong khoang 3, hàng 12, ghế đôi, một người phụ nữ dịu dàng ôm một người phụ nữ khác, ngực chiếc áo sơ mi màu nhạt mở một cúc bị chất lỏng trong suốt thấm ướt, dính chặt vào người.

Văn Sơn Ý véo gáy kéo mặt Khương Thanh Đại ra một chút.

Sao lại thích vùi mặt vào ngực thế, Khương bảo bối?

Khương Thanh Đại lau những giọt nước mắt còn lại vào xương quai xanh của nàng, cười lấp lánh nước mắt ngẩng đầu lên.

Văn Sơn Ý xé một gói khăn giấy đưa cho cô, không nói gì.

Khương Thanh Đại nhận lấy, từ cổ áo nàng, từng chút một lau đi những vết nước đã dính lên.

Cô tự làm đương nhiên tự giải quyết, bà chủ Khương có ý thức phục vụ rất tốt.

Đột nhiên ánh mắt cô hạ xuống, dừng lại ở ngực Văn Sơn Ý, nhờ cô mà lớp vải mỏng sau khi thấm ướt, cô đã nhìn thấy hình dáng của áo ngực.

Khương Thanh Đại chậm rãi vươn tay.

Văn Sơn Ý cài lại cúc áo khoác, nhàn nhạt nói: "Không cần đâu."

"Ướt thế không khó chịu sao?"

"Vì ai mà ra nông nỗi này?"

"Vì tớ." Khương Thanh Đại không lấy đó làm xấu hổ mà còn lấy làm vinh dự, cười tươi roi rói.

Văn Sơn Ý đã quan sát cô ở sân ga cách đó vài toa, sau khi Khương Thanh Đại nói với nàng là đi ngủ, nàng cũng lặng lẽ đi đến toa này, quan sát cô một lúc lầu ở chỗ nối.

Khó mà tưởng tượng được Khương Thanh Đại lạnh lùng xa cách, ngay cả khi ngủ cũng viết lền mặt "người lạ chở lại gần", lại là cùng một người với Khương Thanh Đại hay cười cợt, thỉnh thoảng lại tỏa ra mùi trà thơm ngát trước mặt nàng.

Trước đây hoặc là hai người ở cùng nhau, hoặc là Khương Thanh Đại đối mặt với khách hàng hay những người có lợi ích liên quan, cả ngày tươi cười đón người, hóa ra khi lạnh nhạt lại quyến rũ đến vậy.

Văn Sơn Ý vì sự thiên vị trắng trợn của Khương Thanh Đại mà thoải mái nhắm mắt lại.

Khương Thanh Đại xoay người ngồi nghiêng về phía năng, tay bắt đầu quen thói nắm lấy tay người phụ nữ nghịch ngón tay, rồi không tự chủ được mà nũng nịu hỏi: "Sao cậu có thời gian đi Nam Kinh với tớ vậy?"

Văn Sơn Ý mỉm cười.

Nghe cái giọng điệu nũng nịu này xem.

Cô nũng nịu quá mức, hành khách xung quanh đều ngẩng đầu lên, xem là ở đâu đột nhiên có một cái kẹp tóc.

Khương Thanh Đại: "...Khụ."

Cô đổi giọng bình thường nói: "Gần đây không phải rất bận sao? Cậu đã một tuần không ăn cơm với tớ rồi."

Văn Sơn Ý dùng ngón tay nhẹ nhàng cạo mũi cô: "Vậy cậu đoán xem tại sao tớ một tuần không có thời gian ăn cơm với cậu?"

Mắt Khương Thanh Đại sáng lên.

Nhờ Khương Thanh Đại báo trước mười mấy ngày là sẽ đi ngoại tỉnh, Văn Sơn Ý mới có thể làm thêm giờ, dồn ép ra một ngày rưỡi trong lịch trình tương lai.

Nhưng Khương Thanh Đại mua vé tàu sớm, Văn Sơn Ý và cô mua được vé ở các toa khác nhau.

Sau khi Khương Thanh Đại vào ga, Văn Sơn Ý cố ý cởi áo khoác cầm trên tay, còn đeo khẩu trang, sợ cô nhìn thấy mình, ai ngờ khi cô đợi tàu lại không ngẩng đầu lên, hoàn toàn không chú ý đến người mà nàng quan tâm đang đứng cách đó mấy chục mét.

Khương Thanh Đại nhỏ giọng nũng nịu nói: "Sao tớ biết cậu sẽ lén đi theo chứ."

Văn Sơn Ý: "Cậu hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn người."

Khương Thanh Đại vô tư: "Tớ lại không thích người."

Văn Sơn Ý nhướng mày cười như không cười.

Khương Thanh Đại bổ sung: "Trừ cậu."
Cố ý dừng lại để phân biệt, "Và người bạn tốt Lộ Lộ của tớ."

Văn Sơn Ý hơi trầm ngâm, suy tư.

Khương Thanh Đại bảo nàng mở điện thoại ra xem vé tàu của nàng, số ghế cách đó vài toa.

Khương Thanh Đại kinh ngạc: "Sao anh ấy lại đồng ý đổi chỗ cho cậu?"
Văn Sơn Ý: "Ồ, tớ cho anh ấy một trăm tệ."

Khương Thanh Đại: "Chị đại, V tớ 50."

Văn Sơn Ý không chớp mắt chuyển cho cô 5200.

Tức đến nỗi Khương Thanh Đại nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay nàng: "Rút tiền WeChat mất phí dịch vụ!!!"

Văn Sơn Ý nắm lấy tay cô, dở khóc dở cười: "Được rồi được rồi tớ sai rồi, đừng mắng nữa."

Nàng nghiêm túc sửa lời: "Lần sau trực tiếp chuyển vào thẻ ngân hàng của cậu."

Khương Thanh Đại: "Cũng đừng chuyển thường xuyên quá, tiền gửi không kỳ hạn tớ còn phải gửi vào quản lý tài chính, phiền phức lắm."

Bà chủ Khương vẫn quá thực tế.
Khương Thanh Đại ôm một cánh tay của Văn Sơn Ý, tựa vào vai nàng, lặng lẽ nhìn cảnh thu ngoài cửa sổ lùi lại, không nói thêm lời nào.

Từ những cánh đồng lúa trơ trụi, đến những ngôi làng thấp bé, những tòa nhà cao tầng của thành phố, lần lượt lướ qua võng mạc của cô.

Khương Thanh Đại thực ra có rất nhiều lần đi ra ngoài, hoặc là để nhận giải thưởng, hoặc là để lấy cảm hứng, phần lớn thời gian cô đều đi một mình, chủ động chọn sống cô độc.

Cô có mối quan hệ rất tốt, có nhiều bạn bè cùng chí hướng, tính tình dịu dàng, cũng giỏi giao tiếp, nói chuyện với ai cũng hợp, nhưng lại không có một người bạn tốt nào như Văn Sơn Ý, đáng để cô trao gửi tất cả chân tình.

Vì vậy cô thà ở một mình với bản thân.

Có lẽ tình bạn thời niên thiếu thực sự sẽ ảnh hưởng đến cả đời người.
Chỉ định nghĩa nó là tình yêu thì quá hẹp hòi, Văn Sơn Ý không chỉ là người cô yêu, mà còn là người bạn tốt nhất của cô, là người thân do chính cô lựa chọn.

Cô thích ở bên nàng, thích nhất, chỉ thích nàng.

Cho phép nàng bước vào tất cả các lĩnh vực riêng tư của mình, không chút giữ lại.

Văn Sơn Ý một tay mở máy tính bảng trong túi, đặt lên bàn nhỏ, trước khi đeo tai nghe, nàng nghiêng đầu hỏi Khương Thanh Đại: "Cậu có muốn ngủ thêm một giấc không, đến nơi tớ gọi cậu?"

"Ừm." Khương Thanh Đại nhắm mắt lại.

Văn Sơn Ý đeo tai nghe, mở khóa học CPA trực tuyến, chuyên tâm vào việc học.

Khương Thanh Đại giả vờ ngủ một lúc, rồi mở mắt ra, từ góc độ rất gần quan sát khuôn mặt nghiêng tinh xảo, trắng nõn của người phụ nữ.

Khuôn mặt mà cô có thể miêu tả ngay cả khi nhắm mắt lại vẫn khiến cô tập trung và say mê trong thời gian dài.

Văn Sơn Ý cảm thấy cái đầu trên vai mình động đậy, cố gắng tựa vào lòng nàng, Văn Sơn Ý không ngẩng đầu lên mà mở một cánh tay ra, ôm cô vào lòng, Khương Thanh Đại điều chỉnh tư thế trong vòng tay nàng, rồi lại nhắm mắt lại.

Mơ màng ngủ thiếp đi.

Văn Sơn Ý nhìn màn hình video, vô thức dùng mỗi chạm vào sợi tóc trên đỉnh đầu cô.

Hơn một giờ sau, tàu đến ga.

Hai người đứng trên đất Nam Kinh, nhiệt độ cảm nhận thấp hơn Hải Lăng vài độ, lạnh hơn. Gió lớn trên sân ga thổi tóc hai người rối bời, không có chỗ nào để tránh, vội vàng đẩy vali đi tìm thang cuốn.

Khương Thanh Đại đẩy vali chạy nhanh phía trước, không chút nể nang.

Văn Sơn Ý sức bền không tốt nhưng là vận động viên chạy nước rút, nói đùa là nàng là người chạy nhanh nhất sau khi bế mạc phiên tòa, người trong ngành luật đều hiểu.

Hai người đuổi nhau chạy đua trên sân ga, như thể trở lại hội thao cấp ba.

Bước lên thang cuốn một giây liền trở nên trầm ổn, đoan trang, phong thái thanh lịch, thể hiện phong cách tốt của thanh niên xã hội mới năm tốt bốn đẹp.

Những người đi đường may mắn chứng kiến màn đổi mặt: "..."

Hai người không khỏi nhìn nhau cười, Khương Thanh Đại ngay giây đầu tiên xuống thang cuốn đã dán người vào khoác tay Văn Sơn Ý, tay trong tay ra khỏi ga.

Đúng hai giờ chiều.

Đã qua bữa trưa, bụng đói cồn cào.
Khách sạn của Khương Thanh Đại đặt gần trung tâm hội nghị, đi taxi không xa. Hai người quyết định về khách sạn để hành lý vào phòng trước, rồi mới ra ngoài ăn trưa.

Đến quầy lễ tân, Khương Thanh Đại báo tên người đặt phòng, rồi hỏi Văn Sơn Ý lấy chứng minh thư.

Khương Thanh Đại trước đó đã đặt phòng giường đôi, cô không chủ động đề nghị đổi phòng, trong lòng ôm một tia may mắn.

Lễ tân tận tình kiểm tra đơn đặt phòng, xác nhận: "Cô Khương, một phòng giường đôi phải không ạ?"

Khương Thanh Đại: "..."

Một bàn tay thon dài của Văn Sơn Ý đang đặt trên tay kéo vali của cô, dường như không hề bận tâm.

Khương Thanh Đại thầm vui, giọng nói cũng tự tin hơn hẳn: "Đúng vây."

"Đây là thẻ phòng của cô, thang máy ở bên tay phải của cô, chúc cô có một kỳ nghỉ vui vẻ."

"Vâng, cảm ơn."

Khương Thanh Đại quay người nhảy một cái, đến trước mặt Văn Sơn Ý, kiềm chế biểu cảm nói: "Đi thôi, phòng số 1622."

Văn Sơn Ý nhàn nhạt: "Ừm."

Nàng không thích những kỷ niệm ở khách sạn cùng Khương Thanh Đại.

Nàng không đổi phòng không chỉ vì nhìn thấu tâm tư nhỏ của Khương Thanh Đại, mà quan trọng hơn là nàng đặc biệt ghét phòng tiêu chuẩn. Khương Thanh Đại chắc đã không còn nhớ chuyện đó nữa.

Nếu cô còn nhớ, sẽ không vô tâm như vậy. Đương nhiên, cũng có thể cô hoàn toàn không coi đoạn xen kẽ đó là gì, chỉ có mình nàng khắc ghi trong lòng, canh cánh không quên.

Gái thẳng mà.

Văn Sơn Ý sau lưng cô tự giễu cong môi, tự điều chỉnh tâm trạng trước khi Khương Thanh Đại quay lại nhìn nàng.

Thôi vậy, khó khăn lắm mới đi cùng cô một lần, đừng nghĩ đến những chuyện cũ không vui.

Văn Sơn Ý trong thang máy véo má Khương Thanh Đại một cái, coi như giải tỏa.

Khương Thanh Đại thân mềm mại, lập tức tựa vào lòng nàng.

Văn Sơn Ý nhìn góc trên bên phải thang máy, nhắc nhở: "Có camera giám sát."

Khương Thanh Đại: "Hai đứa mình có làm gì đâu, quay được thì quay."

Ra khỏi thang máy cô vẫn dính lấy Văn Sơn Ý, bước chân lảo đảo, vừa đi vừa cười. Gặp một vị khách lạ đi ngược chiều, cô mới ngại ngùng đứng thẳng người lại.

Văn Sơn Ý khoanh tay xem náo nhiệt: "Sao cậu không cười nữa? Là không thích sao?"

Khương Thanh Đại mở cửa vào phòng, quay đầu lại: "Hi hi."

Văn Sơn Ý chịu thua cô.

Phòng được nâng cấp thành phòng view 270 độ, tuy chỉ có 35 mét vuông, nhưng bố cục hợp lý, tầm nhìn rộng rãi.

Điểm quan trọng là được nâng cấp miễn phí!

Khương Thanh Đại vừa vào cửa đã yêu thích, vali tiện tay đẩy đến bên cạnh TV, đi đến ghế sofa màu be trước cửa sổ kính từ trần đến sàn, quay đầu vẫy tay với Văn Sơn Ý: "Mau lại đây mau lại đây."

Văn Sơn Ý hai tay đút túi chậm rãi đi tới.

"Sao..."

Khương Thanh Đại trực tiếp dùng tay cởi cúc áo khoác của nàng, nóng lòng không chờ được.

Văn Sơn Ý: "..."

Khoan đã, khoan đã.
Trong lòng nói khoan đã, nhưng trên tay lại không có chút động tác ngăn cản nào.

Khương Thanh Đại ba lần bảy lượt cởi hết các cúc áo, nhìn vào ngực áo sơ mi bên trong của nàng, môi hé mở một chút, nói: "Khô rồi à?"

Văn Sơn Ý: "...."

Sao cậu nghe có vẻ thất vọng vậy?

Khương Thanh Đại tiếp tục cởi thêm hai các áo cho nàng, để lộ một mảng ngực trắng nõn nhỏ, hai đường cong đầy đặn ẩn hiện, nói: "Thế này đẹp."

Khương Thanh Đại nhìn nàng ẩn hiện như ôm tỳ bà, xúc động nói: "Cậu có biết một cái bình gốm Mai Bình của triều Đường không? Hai cậu rất giống nhau."

"Tớ giống thiếu nữ?"

"Không phải, cậu giống cái Mai Bình đó, hình dáng thật sự rất đẹp, lát nữa tớ sẽ gửi ảnh cho cậu."

"Tớ dường như không mấy hứng thú?"

"Vậy lát nữa tớ tự xem." Khương Thanh Đại rất tự nhiên.

Văn Sơn Ý không khỏi có một nghi vấn mới: "Trong lòng cậu tớ phải là một người chứ?"

Khương Thanh Đại cười: "Đương nhiên, trong lòng tớ cậu luôn là một người hoàn chỉnh. Mai Bình có vài phần giống cậu, là phúc khí của nó."

"Vậy những người khác thì sao? Thiếu tay thiếu chân?" Văn Sơn Ý nói đùa.

Khương Thanh Đại trầm ngâm: "Không biết phải miêu tả thế nào, tớ không mấy để tâm đến người khác."

Văn Sơn Ý sững sờ, tỉ mỉ suy ngẫm ý nghĩa trong lời nói của cô, nhịp tim không kiểm soát được mà đập nhanh hơn vài nhịp.

Khương Thanh Đại lại cúi đầu nhìn ngực nàng, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho nàng, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy chân thành.

"Cậu thật sự rất đẹp."
Lời tình tứ cộng với lời khen ngợi thẳng thắn, thành công khiến Văn Sơn Ý đỏ bừng mặt.
"Tớ đi vệ sinh" Văn Sơn Ý dùng thuật độn thổ, vội vàng rời đi.

Khương Thanh Đại trong album ảnh lật tìm bức ảnh Mai Bình đó, điềm tĩnh, thanh lịch, xinh đẹp, giống như Văn Sơn Ý trong mắt cô.

Cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với chiếc Mai Bình đó.

Trong thang máy xuống lầu, Văn Sơn Ý cuối cùng cũng nhìn thấy diện mạo thật của chiếc Mai Bình bí ẩn đó.

"..."

Biểu cảm của nàng nghiêm trọng.
Chỗ nào giống nàng chứ? Không phải chỉ là một cái bình tròn bụng, miệng hẹp cắm hoa mai sao.

To thì cũng khá to đấy. Khương Thanh Đại đang ám chỉ nàng ngực to sao? Cô ấy thích ngực to à?
Văn Sơn Ý cúi đầu, áo trong áo khoác vẫn mở hai cúc, Khương Thanh Đại thích nên nàng vẫn không cài lại, từ góc nhìn của mình nhìn xuống thấy khe ngực trắng như tuyết ẩn hiện.

Cũng được.

Khương Thanh Đại đứng trong thang máy, Văn Sơn Ý bên cạnh đột nhiên bước hai bước về phía cô, dựa vào cô rất gần.

Chiều cao của hai người xấp xỉ nhau, góc nhìn của Văn Sơn Ý cũng là góc nhìn của Khương Thanh Đại, cô ấy liếc mắt sang bên cạnh, ánh mắt không tự chủ được mà trượt vào.

Sâu thẳm, sâu thẳm, khe ngực trắng nõn.

Cảm giác mềm mại mượt mà có thể tưởng tượng được.

Khương Thanh Đại đột nhiên nhắm mắt lại. Vẫn không giống Mai Bình.

Cô sẽ không xấu hổ, căng thẳng trước Mai Bình. Bên tai truyền đến một tiếng cười nhẹ quyến rũ, người phụ nữ nghiêng đầu cắn vào vành tai nhạy cảm của cô từng chữ một: "Cậu không dám nhìn à?"

------------!!-----------

Khương Thanh Đại sau này: Vừa tranh giành vừa sờ, hôn, ngậm, cắn [kính mắt]

Cuối chương này đột nhiên có cảm giác như yêu tinh và thư sinh, Khương Thanh Đại trong sáng và trực tiếp này quá hợp để trêu chọc.

Mệnh lệnh của chủ nhân đều nghe lời, chủ nhân bảo dừng nhưng lại không dừng. Vừa đỏ mặt vừa vùi đầu làm, sì hà sì hà [quần] [quần].

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt#edit