Chương 71: Câu mình!!


Khương Thanh Đại đặt tay lên ngực nàng.

Không dám nhìn nàng nhưng lại dám trực tiếp ra tay.

Ah!

Văn Sơn Ý đang nghĩ mình chiếm thế thượng phong để trêu chọc cô, nào ngờ tay cô đột nhiên ấn tới, suýt chút nữa thốt lên thành tiếng.

Có camera giám sát!!!

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng, cùng lúc đó Khương Thanh Đại cũng nhanh chóng nói ra: "Có camera giám sát."

Tay Khương Thanh Đại không chạm vào ngực nàng, mà là cao hơn một chút, cô che đi khe sâu trắng tuyết có thể nhìn thấy bên trong.

Mặc dù rất nhỏ, nhưng vạn nhất người phía sau camera nhìn thấy thì sao?

Khương Thanh Đại cứ thế giúp nàng che chắn ra khỏi thang máy, tựa vào bức tường bên cạnh dùng cơ thể mình che khuất tầm nhìn, cúi đầu cẩn thận cài lại cổ áo bên trong, kín mít đến tận cổ.

Cởi là do cô cởi, cài cũng là do cô cài chặt.

Văn Sơn Ý đối mặt nhìn hàng mi dài rủ xuống của cô, ánh mắt lướt qua sống mũi, lướt nhẹ qua đôi môi đỏ mọng như chuồn chuồn đạp nước.

Nếu hai người là người yêu, chắc đã hôn nhau không biết bao nhiều lần rồi.

Haizz.

Khương Thanh Đại làm xong thì buông tay, đổ lỗi cho bản thân: "Là vấn đề của tớ, không nên tùy tiện cởi cúc áo của cậu trong phòng."

Văn Sơn Ý khẽ nói: "Không sao, cậu có thể cởi."

"Vậy tớ có thể cởi cúc áo thứ ba không?"

"... Không được."

"Không thì cậu cởi của tớ đi, cúc áo nào cũng được."

"Tớ không biến thái như cậu."

Cho đến nay, tất cả dục vọng của Văn Sơn Ý đối với cô đều chỉ tự mình giải tỏa, cũng chưa từng nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô. Đầu óc giàu trí tưởng tượng thì giàu thật, nhưng trước khi có danh phận chính thức, nàng sẽ không chạm vào một sợi tóc nào của Khương Thanh Đại.

Nói nàng cẩn thận cũng được, cổ hủ cũng được, những việc chỉ có thể làm với bạn gái, thì chỉ sau khi trở thành bạn gái mới làm.

Hừ, không giống như "gái thẳng" nào đó.

E rằng lột sạch quần áo của nàng, sờ khắp người, thậm chí ngón tay đã đi vào hai ngón, hai người vẫn là chị em tốt ngủ chung chăn.

Cô chỉ đang mát xa vùng riêng tư cho Văn Sơn Ý thôi mà, đối phương còn phải đánh giá năm sao không một lời than vãn.

Nếu Khương Thanh Đại biết được suy nghĩ của nàng chắc chắn sẽ kêu oan.

Ai bảo hình ảnh "tán tỉnh mà không cưới" của cô đã quá ăn sâu vào lòng người.

Những chuyện xấu đã làm trước đây cuối cùng cũng phải trả lại từng chút một.

Hiện tại cô vẫn rất hưởng thụ sự "biến thái" của Văn Sơn Ý, cười cười nói:
"Tớ đâu có biến thái với người thứ hai, chỉ có cậu thôi."

Văn Sơn Ý lườm nguýt nói: "Tớ cảm ơn cậu."

Khương Thanh Đại nhướng một bên lông mày.

Cô cảm thấy Văn Sơn Ý rất thích, chỉ là không dám vạch trần cô trước mặt.

Văn Sơn Ý bị ánh mắt trêu chọc của cô nhìn thấu tâm tư, giây tiếp theo đỏ mặt vì xấu hổ hóa giận, nhưng cơn giận còn chưa bùng phát đã bị Khương Thanh Đại xoa dịu.

Khương Thanh Đại nghiêm túc nhìn vào mắt nàng, ngôi sao lấp lánh.

"Cảm ơn cậu đã bao dung tớ."

"..." Văn Sơn Ý nói:
"Cậu đột nhiên nói chuyện nghiêm túc như vậy, tớ sợ."

"Tớ vốn là người nghiêm túc mà."

Khương Thanh Đại nắm lấy tay nàng đan mười ngón vào nhau, đi về phía cửa sảnh khách sạn, lịch sự gật đầu chào hỏi cô gái ở quầy lễ tân, thu lại vẻ mặt đùa cợt, trở nên trưởng thành tinh tế, rạng rỡ đoan trang.

Thời trung học cô còn chưa rõ ràng, mỗi ngày đều vui vẻ ngây ngô với Sa Bạch Lộ, ngoài việc xinh đẹp hơn một chút, không khác biệt nhiều so với các cô gái cùng tuổi.

Sau khi lên đại học, gần như mỗi năm một vẻ, Văn Sơn Ý không thường xuyên gặp cô, cảm nhận càng rõ ràng hơn. Cô trở nên ngày càng không quan tâm đến vật chất bên ngoài, lòng không vướng bận, trong như gương sáng, rõ ràng đang ở giữa đám đông, nhưng lại luôn có một lớp ngăn cách với đám đông, thoát tục thanh tạo.

Không lâu trước đây, khi tiễn cô ở ga tàu cao tốc, cô vô định quay đầu lại giữa đám đông, dòng người qua lại bên cạnh, giống như thần linh nhìn xuống nhân gian.

Ngay cả khi mặc một chiếc áo khoác gió màu xanh Klein có độ sáng cao, cũng không kéo khí chất của cô vào trần tục, ngược lại càng thêm thoát tục, tựa như tiên nữ bị giáng trần từ cung mây.

Nếu không phải bàn tay cô đang nắm, có lẽ không gì có thể ngăn cản cô bay lên mặt trăng. Văn Sơn Ý đi theo cô ra khỏi cửa sảnh, nghiêng đầu nhìn những sợi tóc của Khương Thanh Đại bị gió thổi rối, nàng đưa tay vén mái tóc dài của cô sang một bên, để lộ đôi mắt và hàng lông mày rõ ràng xinh đẹp.

Khương Thanh Đại không ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bản đồ xe gọi trên màn hình điện thoại, giọng nói lạnh lùng như châu ngọc: "Cảm ơn."

"..."

"Cậu thấy tớ nghiêm túc rồi cậu lại không vui."

Khương Thanh Đại thay đổi sắc mặt trong một giây, cười cong mắt nói.

Văn Sơn Ý nắm tay đấm vào ngực cô một cái.

"Khụ khụ, cậu đánh trúng ngực... của tớ."

"Vậy tớ cũng không xoa cho cậu đâu." Văn Sơn Ý hơi tức giận, nàng hoàn toàn là lỡ tay, ai bảo ngực cô chiếm diện tích lớn hơn mình.

"Không sao, tớ sẽ tự chữa lành vết thương." Khương Thanh Đại ôm ngực kiên cường nói.

Xe gọi đến, màn trình diễn khoa trương của Khương Thanh Đại lập tức kết thúc, cô hóa thân thành người nghiêm túc.

Văn Sơn Ý thật sự muốn hỏi cô mua da ở đâu mà thay đổi sắc mặt còn dễ hơn lật sách.

Sau khi báo bốn số cuối của điện thoại, hai người lần lượt ngồi ở một bên ghế sau, Văn Sơn Ý xử lý công việc của mình, Khương Thanh Đại cúi đầu trả lời tin nhắn WeChat.

Tác giả được chọn tham gia Triển lãm Công nghệ Mỹ thuật cần đến sớm hai ngày để trưng bày, một họa sĩ nữ khác được chọn cùng Khương Thanh Đại cũng đến hôm nay, hỏi Khương Thanh Đại đã đến chưa.

Khương Thanh Đại gửi số phòng vào nhóm họa sĩ của studio.

Dương Khai Nhan không có việc gì quan trọng thì không tìm cô, nhưng cửa hàng ở Linh Châu lại có không ít chuyện lớn nhỏ, bố mẹ Khương đã quen dựa dẫm vào cô, cũng muốn trò chuyện nhiều hơn với con gái, thường xuyên hỏi đông hỏi tây, đôi khi Khương Thanh Đại cũng cảm thấy phiền, nhưng lại không thể thật sự giận bố mẹ.

Nếu có người giúp cô chia sẻ một chút thì tốt biết mấy, ví dụ như...
Cô liếc nhìn Văn Sơn Ý đang đọc email.

Văn Sơn Ý nhìn thẳng vào mắt cô.

Khương Thanh Đại: "Cậu bận không?"

Văn Sơn Ý: "Tớ ổn? Hôm nay không có công việc nào cả."

Khương Thanh Đại: "Giúp tớ nói chuyện với bố mẹ một lát nhé?"

Văn Sơn Ý nghi ngờ nhận lấy điện thoại của cô, hiểu ý cô, bắt đầu thay cô trả lời tin nhắn.

Hai cụ ở phía đối diện hoàn toàn không nhận ra đã đổi người.

Đến nơi ăn, hai người xuống xe, Khương Thanh Đại nhét điện thoại vào túi, đi bên cạnh nàng nói: "Cậu xem cậu giống người nhà tớ đến mức nào."

Văn Sơn Ý bước vào cửa hàng, Khương Thanh Đại đi chậm hơn nàng một bước.

"Xin chào, hai vị dùng bữa ạ?"

"Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Đúng vậy."
Khương Thanh Đại đuổi theo bước chân nàng đi theo nhân viên phục vụ qua hành lang, vào chỗ ngồi, nhân viên phục vụ chu đáo, vừa rót trà vừa giới thiệu món ăn, lời thăm dò của Khương Thanh Đại bị gián đoạn liên tục, vẻ mặt buồn bã.

Văn Sơn Ý nhìn thấy, rót cho cô một ly trà thanh: "Cậu muốn nói gì?"

Khương Thanh Đại: "Không có gì."

Chỉ là muốn cưới cậu thôi.

Cậu nói nếu cậu cưới tớ thì tốt biết mấy, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.

Lời nói đùa năm mười tám tuổi chợt hiện lên trong lòng, những lời tương tự cô đã nói với Văn Sơn Ý quá nhiều lần vào năm mười chín, hai mươi tuổi, bây giờ nói lại đối phương có thể cảm nhận được mấy phần chân tình?

Những lời tỏ tình gì cô cũng đã nói khi còn trẻ dại, vợ yêu, bảo bối, thân yêu, cô đã vung vãi không tiếc lời, đến nay lại khó khăn, tàn tạ, Khương Thanh Đại hận không thể xuyên không trở về tát mình một cái.

Để mày nói năng không giữ mồm giữ miệng.

Văn Sơn Ý không biết cô hối hận đến mức ruột gan cũng xanh lè, ngược lại đang tập trung gọi món.

Nàng đại khái có thể đoán được Khương Thanh Đại muốn nói gì, nhưng nàng không muốn nghĩ nhiều nữa, ngoài việc tự làm mình lún sâu thì không có chút lợi ích nào.

Để Khương Thanh Đại đoán, để cô ấy hối hận, để cô ấy làm gì cũng được, nàng chỉ đứng yên tại chỗ chờ đợi.

Chờ thời gian trôi qua, chờ tất cả những khúc mắc được xóa bỏ, chờ ngày Khương Thanh Đại dùng hành động chứng minh mình vẫn có thể tin tưởng cô ấy.

Mặc dù nàng có thể không kiên trì được quá lâu, nhưng có lẽ Khương Thanh Đại sẽ sớm chơi chán thôi.

Nếu lần này không phải là trò chơi, thì càng không thể mãi mãi mập mờ, dục vọng là cái miệng nuốt cá voi, vực sâu không đáy, chỉ có càng cho ăn càng lớn, không có điểm dừng.

Sáng nay cảm thấy ở bên nhau là tốt rồi, làm bạn cũng không sao. Sáng mai lại muốn hoàn toàn chiếm hữu, để cô ấy mang dấu ấn độc quyền của mình, không cho phép bất kỳ ai thèm muốn.

Muốn được đáp lại, muốn danh phận, muốn cô ấy yêu mình ngang bằng.

Nếu cô ấy không muốn, chứng tỏ cô ấy không thích mình đến vậy, lại là diễn kịch qua loa.

Càng động lòng thật, càng khó kìm nén.

Văn Sơn Ý đã từng trải qua, chỉ là lúc đó nàng còn quá trẻ, lòng nhiệt huyết muốn tỏ tình, muốn sống trọn đời bên cô ấy, kết quả lại tan nát cõi lòng.

Văn Sơn Ý hai mươi tám tuổi chỉ biết ngồi vững trên đài câu cá, thả mồi cho cô ấy, từng chút một đánh thức lòng tham.

Người chịu đựng được là mình, người không chịu đựng được là cô ấy.

***
Phòng khách sạn.

Văn Sơn Ý mở vali bạc của Khương Thanh Đại ra trải trên sàn.

Hành lý là hai người cùng nhau sắp xếp, theo "gợi ý" của Văn Sơn Ý, cô mang thêm một bộ đồ ngủ, thực chất là Văn Sơn Ý tự chuẩn bị cho mình.

Văn Sơn Ý kiểm tra xong vali của cô, xác nhận Khương Thanh Đại không giấu đồ ngủ của mình, lấy túi đựng quần lót ra.

Khương Thanh Đại ngồi ở mép giường nhìn, từ từ há miệng kinh ngạc: "Ah? Cậu muốn mặc của tớ sao?"

Văn Sơn Ý kéo khóa: "Có vấn đề gì sao?"

Khương Thanh Đại ngẩn người: "Không vấn đề gì, cậu cứ mặc đi."

Cái này... chắc không phải là bạn thân bình thường có thể đổi đồ cho nhau mặc đâu nhỉ?

Khương Thanh Đại không hề có ý nghĩ gì về những bộ phận dính liền với quần lót, nhưng bản thân chuyện này còn khiến người ta xấu hổ và bối rối hơn cả việc giặt quần lót cho đối phương.

Hả?

Hả??

Nàng thật sự nghiêm túc sao? Không phải đùa à?

Cô hình như hơi khó thở rồi.

Văn Sơn Ý trước mặt cô chọn một chiếc quần lót tam giác mỏng nhẹ, màu trơn, rồi cùng với đồ ngủ của mình mang vào phòng tắm.

Qua vách ngăn bồn rửa mặt, nàng nhìn thấy Khương Thanh Đại với vẻ mặt quá tải trên giường, ánh mắt lóe lên một tia đắc ý.

Văn Sơn Ý cởi giày, bước một chân, đi chân trần vào phòng tắm.

Tiếng nước vòi sen vang lên, sàn nhà bằng đá cẩm thạch, tiếng nước bắn tung tóe xuống đất từ trên cao phóng đại trong tai.

Lách tách như một trận mưa lớn, hòa tấu cùng mái hiên và phiến đá xanh.

Trong khoảnh khắc kéo não bộ của Khương Thanh Đại từ trạng thái đứng hình trở lại, nhưng không phải trở về thực tại, mà là cắt vào một cảnh cũ tương tự.

Khương Thanh Đại mơ hồ hiện lên vẻ hồi ức, hai tay chống sau giường, các khớp ngón tay đẹp để cong lại, vô thức nắm chặt ga trải giường trắng tuyết.

Văn Sơn Ý nhắm mắt, đang từ đầu đến chân dội nước nóng, xả sạch bọt sữa tắm trên người.

Bọt xà phòng dày đặc trên vai trôi đi, chỗ hõm xương quai xanh có những giọt nước nhỏ gợi cảm đọng lại, hồng phấn tuyết trắng, làn da hút đầy nước như đậu phụ mềm mại không thể nắm giữ.

Eo thon nhỏ, đến hông hai bên hơi mở rộng ra, hình dáng giống đồng hồ cát, hõm eo ẩn hiện.

Người phụ nữ giơ cánh tay thon dài mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve những chỗ nước không rửa sạch được.

Ngay khi đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt sang hai bên.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân đến gần từ cửa.

Một bước, hai bước, ba bước...
Khương Thanh Đại đi rất chậm rãi và nặng nề, Văn Sơn Ý không dám động đậy, tim cũng đập thình thịch.

Vạn nhất Khương Thanh Đại thật sự muốn cưỡng bức... thì phải làm sao? Nàng thực ra hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Mình có phải đã quyến rũ quá đà rồi không???

Khương Thanh Đại dừng lại ở cửa.

Ngón tay Văn Sơn Ý động đậy, nhanh chóng rửa sạch, nhìn chằm chằm vào bóng dáng im lặng đó.

Khương Thanh Đại đối mặt với bồn rửa mặt, mở vòi nước.

Tiếng nước chảy ầm ầm và tiếng nước vòi sen hòa vào nhau, nhưng lại rõ ràng riêng biệt, vang vọng trong tai nhau.

Văn Sơn Ý thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo tim lại đập thình thịch, va chạm dữ dội vào lồng ngực mỏng manh.

Vạn nhất cô ấy đang rửa tay chuẩn bị "vũ khí" thì sao?

Văn Sơn Ý co rúm trong phòng tắm, bất lực tự rửa sạch, thậm chí không dám phát ra một tiếng động nhỏ.

Nàng làm sao lại quên mất, người câu cá đầu tiên lại mang họ Khương chứ.

Khương Thanh Đại đổ một chậu nước lạnh lớn, ngâm hai tay vào đó. Nam Kinh đã vào đầu đông, nước lạnh không khác gì nước đá, các khớp ngón tay trắng nõn của cô ngâm trong nước lạnh đến đỏ ửng.

Sau đó cô lại vốc vài vốc nước lên mặt, run rẩy mỗi đông cứng đến rùng mình, ngay cả trái tim và bộ não không yên phận cũng bình tĩnh lại.

Cô lại rời khỏi cửa phòng tắm.

Tiếng bước chân rời đi.

Văn Sơn Ý buông tay, từ từ chửi một câu tục tĩu không thành tiếng.

Chuyện gì thế này?

Câu mình sao?!

Vở kịch "ai muốn mắc câu thì cứ mắc" không phải lần đầu tiên diễn ra, và đêm nay cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.

Khương Thanh Đại dùng khăn lau khô mặt và tay, ngồi trên ghế sofa đơn trước rèm cửa kín mít, mở máy tính xách tay trên bàn tròn, màn hình phản chiếu khuôn mặt cô rõ ràng đang mất tập trung nhưng cố gắng tập trung.

Chi tiết cận cảnh của những món đồ sứ Thanh Ảnh trong cuốn album lướt qua võng mạc của cô, trái tim Khương Thanh Đại mới từ từ tĩnh lại, mặt nước yên bình chỉ gợn sóng nhẹ.

Trong căn phòng không lớn lắm dường như có thêm một chút hương thơm.

Văn Sơn Ý đã thay đồ ngủ, bước ra khỏi phòng tắm.

Tai Khương Thanh Đại ngay lập tức bắt được tiếng động, nhưng không quay đầu lại, vẫn chăm chú nhìn màn hình.

Tiếng bước chân tiến lại gần cô, Khương Thanh Đại đã nhìn thấy bắp chân nàng trong tầm mắt.

Nửa mắt cá chân thon dài như ngọc dưới quần ngú. Chỉ cần một tay là có thể nắm trọn.

Người phụ nữ đi dép dùng một lần của khách sạn, loại dép này vừa mỏng vừa trong suốt, chất lượng lại không tốt, nhưng mấu chốt không phải là dép thế nào, mà là bản thân dép khách sạn xuất hiện trong tầm mắt, đã đại diện cho một bầu không khí hoàn toàn khác biệt so với ở nhà.

Sẽ tự động khiến người ta liên tưởng đến sự mập mờ.

Bức ảnh trước mặt Khương Thanh Đại đã lâu không trượt qua.

Bắp chân người phụ nữ dừng lại bên cạnh cô, tay đưa tới nhẹ nhàng đóng màn hình laptop lại, ngón tay đẩy ra xa.

Ánh mắt hồn vía lên mây của Khương Thanh Đại đuổi theo ngón tay thon dài đang di chuyển của nàng, cuối cùng dừng lại ở vai trái của mình.

Đầu ngón tay vẽ một vòng tròn ám muội trên vai, nhẹ nhàng đặt lên.

Văn Sơn Ý một tay đỡ vai cô, nghiêng người ngồi lên đùi Khương Thanh Đại.

Khương Thanh Đại ngẩng mắt lên, nhìn người phụ nữ gần trong gang tấc, mùi hương hoa quả lập tức bao trùm lấy cô.

Khoảnh khắc ngồi lên, Văn Sơn Ý nghĩ: Bộ đồ ngủ này của Khương Thanh Đại vẫn còn quá ảnh hưởng đến màn trình diễn.

Nếu là chiếc váy ngủ lụa hai dây trong tủ thì tốt biết mấy.

Kiểu dáng váy ngủ rất tôn vòng một, đúng ý Khương Thanh Đại.
Mà Khương Thanh Đại đã bị hương thơm ấm áp mềm mại tự động dâng hiến làm cho mê mẩn, mất phương hướng.

Trước đây hầu hết đều là cô ngồi trong lòng Văn Sơn Ý, cô thích khoảng cách cực gần, như thể mình thuộc về nàng.

Và trong vòng tay nàng đã lấp đầy mình, không thể yêu thêm người khác, đó là ý nghĩ tự lừa dối bản thân của cô. Mỗi khi ở trong vòng tay nàng, cô mới có thể hoàn toàn quên đi mọi thứ trước đây, chỉ tận hưởng hiện tại.

Chiếc dép trắng của khách sạn kêu lạch cạch dưới chân nàng, cơ thể Văn Sơn Ý vừa tắm xong có một mùi hương ấm áp, mặc đồ ngủ của cô, ba điều này cộng lại, đủ để kích thích lòng tham trong lòng người.

Văn Sơn Ý vừa ngồi lên không lâu, eo nàng đã bị một cánh tay ôm chặt kéo lại, hoàn toàn chiếm hữu.

Nàng suýt chút nữa thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc. Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của Khương Thanh Đại siết chặt lấy nàng.

Hai người ở tro phòng điều hòa đang sưởi ấm, Khương Thanh Đại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bó sát người, ống tay áo xắn lên đến cẳng tay, là nơi cơ bắp cô phát triển nhất.

Cơ bắp mỏng của phụ nữ thường không cường tráng, cẳng tay trắng nõn có đường nét mượt mà, gân xanh nhạt ẩn hiện dưới da.

Khi cô không dùng sức thì không nhìn thấy gân xanh, người mềm mại vô hại lại thể hiện một chút tính công kích chủ động.

Văn Sơn Ý biết cô rất có sức lực, nhưng lực từ eo truyền đến đột nhiên không thể tránh khỏi khiến nàng hoảng loạn.

Đây mới chỉ là một tay thôi.

Nếu Khương Thanh Đại bây giờ thật sự muốn ăn thịt nàng, nàng sẽ không có chút tự tin nào để chống cự.

"Cậu ôm chặt quá." Nàng không nhịn được có chút hoảng loạn nói.

Giọng nói dịu dàng của Khương Thanh Đại bên tai nàng: "Làm cậu đau sao?"

"... Không có."

"Tớ muốn ôm cậu như thế này, thêm một lát nữa, được không?"

Văn Sơn Ý liếm môi, còn có thể nói gì nữa? Chỉ có thể đồng ý.

Nàng rũ mắt nhìn cánh tay đang ôm eo mình, im lặng không nhúc nhích, nhưng đường nét cơ bắp đẹp đẽ và gân xanh nổi lên sẽ không nói dối. Năm ngón tay cô mở ra, vô tình ấn vào bụng dưới của Văn Sơn Ý, hơi ấm không ngừng tuôn ra xuyên qua lớp đồ ngủ mỏng manh. Văn Sơn Ý nhắm chặt mắt. Tai không kiểm soát được mà đỏ ửng một lớp.

Thực tế là từ khi ngồi lên, nàng đến giờ vẫn không dám quay đầu nhìn vào mắt Khương Thanh Đại.

Sợ nhìn thấy trong đó dục vọng sâu sắc, có thể khiến làn da nổi lên những đốm lửa hoang dại, khách sạn, giường lớn, tư thế, chỉ thiếu một cái nhìn đối diện, thiên lôi câu động địa hỏa. Văn Sơn Ý không dám.

Nàng và Khương Thanh Đại, rốt cuộc là ai đang câu ai?

Ai câu ai không quan trọng, quan trọng là con cá dưới đáy sông phải lộ diện.

Nàng ngồi cao hơn Khương Thanh Đại nửa cái đầu, Khương Thanh Đại rất tiện để vùi mặt vào cổ hay ngực, Khương Thanh Đại chọn một chỗ để vùi vào.

Cảm giác lạnh lẽo quen thuộc vùi vào hõm cổ. Văn Sơn cuối cùng cũng thích nghi, rũ mắt nhìn cái đầu đen nhánh của cô, giơ tay đặt lên đỉnh đầu cô.

Giây tiếp theo, dáng người nàng đang ngồi bỗng cứng đờ, gần như ngay lập tức mềm nhũn.

Khương Thanh Đại đang hôn cổ nàng!

----------!!---------
31 nhẹ nhàng câu một cái, [quần] [quần] trà đắng bay bay.

Hai người họ câu qua câu lại, thực ra đang câu là ______ a [mắt yêu] [mắt yêu].

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt#edit