Chương 95: Cậu thích tớ, đúng không?

Cô yêu quá muộn, mà mất đi quá sớm.

Văn Sơn Ý kinh ngạc nhìn cô, đáy mắt dần dần nổi lên ánh nước xúc động.

Trong mắt Khương Thanh Đại cũng dâng lên ý lệ trong veo.

"Tớ có phải ngốc lắm không?"

Văn Sơn Ý dịu dàng nhìn cô chăm chú, nghiêm túc nói: "Không phải."

Nếu thật sự như cô nói, cô chỉ đi chậm một chút, chỉ cần phương hướng là về phía nàng, thì có quan hệ gì chứ?

Nàng vẫn luôn ở trong tầm mắt của Khương Thanh Đại, chưa bao giờ đi xa.

Khương Thanh Đại không để tâm đến sự phủ nhận của nàng, những năm tháng hối hận, tự trách, áy náy và tình yêu chỉ có thể chôn sâu tận đáy lòng này vẫn luôn giày vò cô, cô cần một lối thoát.

"Lần đó sau khi gặp cậu xong, tớ đã xác định mình thích cậu rồi."

"Tớ giống như Hằng Nga trộm thuốc tiên, từ đó ngày đêm đều hối hận, tại sao tớ lại hết lần này đến lần khác đẩy cậu ra? Tại sao sau khi đẩy cậu ra rồi mới phát hiện mình đã yêu cậu."

Sau khi từ Bắc Kinh trở về, Khương Thanh Đại sa sút một thời gian dài, có lúc đang nói chuyện đột nhiên lại rơi nước mắt, im lặng vào phòng lấy nước mắt rửa mặt, hễ công việc rảnh rỗi cũng sẽ bắt đầu khóc một cách khó hiểu, những tin nhắn Wechat thường ngày vui vẻ thoải mái mà cô gửi cho Văn Sơn Ý, đằng sau đều là vành mắt đỏ hoe.

Lúc đó cô chưa chuyển ra ngoài mà ở cùng ba mẹ, mẹ Khương nghi ngờ cô yêu xa với một người bạn trai, và có vẻ như đã chia tay. Mẹ Khương không vạch trần, còn chủ động đề nghị đưa cô ra ngoài giải khuây.

Khương Thanh Đại đã thử rất nhiều cách, cô không thể thoát ra khỏi nỗi đau khổ vì rõ ràng thích nhau nhưng lại bỏ lỡ.

Khương Thanh Đại: "Thế là tớ chỉ có thể lừa dối chính mình, lừa mình rằng cậu không phải đồng tính luyến ái, tớ không nhận được ám chỉ tỏ tình của cậu, cậu chưa bao giờ thích tớ. Lời nói dối nói một nghìn lần, tớ đã tin, cũng cuối cùng không còn đau như vậy nữa."

"Tớ vẫn có thể làm bạn với cậu, mãi mãi ở bên cạnh cậu."

Văn Sơn Ý vẻ mặt bừng tỉnh.

Thảo nào Khương Thanh Đại ở trước mặt nàng luôn ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, thì ra không phải cố ý giả vờ vô tội, mà là cô đã lừa gạt cả chính mình.

Đó không chỉ là vết sẹo trong lòng nàng, mà càng là nỗi đau âm ỉ không thể chạm tới của Khương Thanh Đại, vết thương miễn cưỡng kết vảy lại lở loét, một khi chạm vào liền loang lổ máu tươi.

Thảo nào ngày nói ra sự thật đó cô lại trốn đi chạy bộ ban đêm, lại khóc thương tâm đến vậy, sưng thành hai mắt thỏ, vừa đáng thương vừa đáng buồn.

Thì ra là vậy.

Hai mặt của tấm gương này, đều đầy những vết sẹo, họ chỉ có thể nhìn thấy nỗi đau của mình, mà không nhìn thấy đối phương.

Khương Thanh Đại giọng điệu thành khẩn nói: "Tự lừa dối mình là không đúng, tớ đã biết sai rồi."

Văn Sơn Ý hơi thẳng người dậy: "Tớ..."

Khương Thanh Đại ngắt lời: "Cậu đừng tha thứ cho tớ, bởi vì tớ vẫn chưa tha thứ cho chính mình, tớ đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ."

Văn Sơn Ý: "..."

Nàng thầm nghĩ: Ai nói tớ muốn tha thứ cho cậu, trông xinh đẹp là được nghĩ đẹp à?

Văn Sơn Ý "ừm" một tiếng.

Khương Thanh Đại: "Mấy lần sau đến Bắc Kinh, tớ đều là đi gặp bạn gái yêu xa của mình. Thời gian ở bên nhau không dài, cậu cũng không phát hiện ra được tớ có ý đồ bất chính với cậu."

Giọng mũi "ừm" của Văn Sơn Ý trở nên mơ hồ, ánh mắt liếc đến bàn trà.

Sao suy nghĩ của Khương Thanh Đại lại trùng hợp với nàng như vậy?

Khương Thanh Đại trịnh trọng nói: "Tớ làm vậy cũng có chút không biết xấu hổ, tớ xin lỗi cậu, xin lỗi, đã tự ý xem cậu là bạn gái."

Văn Sơn Ý đưa tay che đi khóe môi hơi cong của mình, khẽ ho một tiếng.

"Ừm, không sao."

Ngược lại dễ dàng tha thứ cho cô.

Văn Sơn Ý bỏ tay xuống, không kìm được mím đôi môi mỏng, ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Khương Thanh Đại.

Khương Thanh Đại lập tức thu lại nụ cười, nhanh như ảo giác.

Văn Sơn Ý: "..."

Cái cảm giác bị tính kế một cách khó hiểu này là sao vậy?

Khương Thanh Đại bưng tách trà đã nguội lên, hơi nước đều ngưng tụ trong nắp tách, cô uống một ngụm trà cho thấm giọng, sau khi đặt tách trà xuống, trong phòng khách rơi vào một sự yên tĩnh thật lâu.

Khương Thanh Đại dịu dàng nói: "Cậu thích tớ, đúng không?"

Hàng mi dài của Văn Sơn Ý bất an chớp động, hơi thở cũng nhanh hơn một chút.

Trong lòng nàng có một cánh cửa bị khóa chặt, trước khi Khương Thanh Đại tự tay dùng chìa khóa mở ra, mỗi một lần gõ cửa đều là tiếng vang rung chuyển ầm ầm.

Khương Thanh Đại: "Không chỉ là quá khứ, mà còn là hiện tại tiếp diễn."

Văn Sơn Ý ôm chiếc gối trong lòng, cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, văng trên gối và mu bàn tay.

Sự im lặng như những viên ngọc trai đứt dây.

Nóng bỏng như đêm qua, nàng đã rơi trên cổ Khương Thanh Đại, những giọt nước mắt không hề xuất phát từ niềm vui sướng.

Khương Thanh Đại không nhớ tối qua nàng đã gọi tên mình bao nhiêu lần, nàng hết lần này đến lần khác nói với cô "Thanh Đại, hôn tớ đi", nàng vẫn luôn biết người chiếm hữu nàng là mình, cũng vẫn luôn khóc.

Nếu như ký ức sau khi say không thể dùng làm bằng chứng, vậy thì sự chung đụng trong hai năm nay chính là minh chứng tốt nhất.

Nàng biết rõ Khương Thanh Đại đã từ chối mình, nhưng vẫn dung túng cho cô hết lần này đến lần khác tiếp cận và thăm dò.

Trả thù vì bị từ chối ư? Chẳng qua là lời nói vô căn cứ.

Văn Sơn Ý không phải là người sẽ lợi dụng bản thân để trả thù cô. Nàng mặc kệ tất cả những điều này, chỉ có một lý do duy nhất -- nàng thích cô.

Khương Thanh Đại luôn tỉnh ngộ quá muộn, may mắn là lần này nàng vẫn ở bên cạnh cô.

Khương Thanh Đại đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh nàng, cầm hộp khăn giấy lau nước mắt cho nàng.

"Cậu có thể nói cho tớ biết rồi, tớ sẽ luôn lắng nghe cậu nói."

Nước mắt của Văn Sơn Ý tuôn trào, thấm đẫm tờ khăn giấy vừa ấn lên má.

Nàng nắm chặt chiếc gối trong tay, các đốt ngón tay dùng sức quá độ đến mức trắng bệch, Khương Thanh Đại đưa tay muốn ôm nàng, Văn Sơn Ý làm một động tác né tránh, Khương Thanh Đại thu tay về, yên lặng ở bên nàng.

Nàng không từ chối giao tiếp, chỉ là đang đợi những con sóng đột nhiên cuộn trào lắng xuống.

Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, cách nhau một khoảng bằng một người.

Mặt Khương Thanh Đại hướng về phía nàng, còn Văn Sơn Ý thì nhìn xuống đất.

Nàng hiểu rằng thời điểm tình cảm của mình sớm hơn Khương Thanh Đại rất nhiều, mà sau đó ngẫm lại mới bước đầu nhận ra sự yêu thích của mình nảy mầm, thì lại ở thời điểm sớm hơn nữa, gần như là lúc ban đầu.

"Tớ chắc là đã thích cậu từ năm lớp mười rồi."

Khương Thanh Đại hơi mở to mắt.

Lúc đó Văn Sơn Ý vừa mới chuyển trường, vì bị bắt nạt ở khối trên nên không có bạn bè. Một tuần sau, nàng đã gặp được vị ủy viên tuyên truyền bí ẩn đó, bạn học cuối cùng trong lớp chưa từng gặp mặt -- Khương Thanh Đại.

Tờ báo tường buổi trưa đã ra được một nửa, ấm trà có quai xách khắc rồng phượng sống động như thật.

Sau giờ học, Văn Sơn Ý ra cổng trường mua bữa tối, tranh thủ từng giây chạy về lớp học bài, trước tấm bảng đen cuối lớp lại có một bóng người cao ráo đứng đó.

Bộ đồng phục mặc trên người cô, không giống như hàng đại trà bán buôn dùng một lần, mà giống như được may đo riêng.

Đôi tay cô đưa ra từ ống tay áo trắng nõn tinh tế, tựa như sứ ngọc.

Văn Sơn Ý không nhanh không chậm đi đến hàng cuối cùng, chuẩn bị ngồi vào chỗ, ủy viên tuyên truyền đang làm báo tường nói: "Bạn học, bên này có bụi phấn, cậu có muốn ngồi vào chỗ của tớ trước không?"

Văn Sơn Ý cầm sách ngồi xuống hàng thứ tư.

Cả lớp đều trống chỗ, nàng đã chọn chính xác một trong số đó để ngồi xuống.

Cô gái phía sau dường như ngạc nhiên liếc nhìn nàng một cái.

Trong lớp học chỉ có hai người họ, tiếng phấn sột soạt ma sát trên bảng đen, không bao lâu sau, đôi chân nhẹ nhàng nhảy xuống đất.

Văn Sơn Ý bưng sách đi về, dáng người thẳng tắp, ngay cả ánh mắt cũng không liếc đi đâu.

Khương Thanh Đại vỗ vai nàng, người đã ở trong khoảng cách an toàn của nàng, một đôi mắt hơi cong: "Chào cậu, tớ tên là Khương Thanh Đại."

Khương Thanh Đại chỉ tay ra sau lưng về phía bảng đen, chỗ trống có viết tên của cô.

Văn Sơn Ý nhận lấy nửa viên phấn màu trong tay cô, viết tên mình bên dưới Khương Thanh Đại.

"Văn Sơn Ý."

"Tớ biết cậu." Mười tám tuổi trông giống như mối tình đầu quốc dân.

"Tớ cũng biết cậu." Tên nghe có vẻ như vẽ rất đẹp và quả thực là như vậy.

"Sao cậu biết chỗ ngồi của tớ?" Khương Thanh Đại tò mò hỏi nàng.

"Ban ngày đã thấy rồi." Văn Sơn Ý kéo lại cổ áo đồng phục của mình, nàng hễ căng thẳng là dễ bao bọc che giấu bản thân, Khương Thanh Đại vô cớ nhớ đến nốt ruồi nhỏ sau gáy nàng.

"Buổi tối cậu ăn gì?"

"Miến trộn."

"Được, tớ cũng ăn cái này." Khương Thanh Đại nói, "Tạm biệt Văn Sơn Ý."

Văn Sơn Ý lịch sự tiễn cô: "Tạm biệt."

Khương Thanh Đại là một ủy viên tuyên truyền chăm chỉ, cô cũng thích vẽ, thường xuyên thay đổi báo tường, Văn Sơn Ý là người đến lớp sớm nhất trước giờ tự học buổi tối, nửa tiếng sau khi tan học, trong lớp thường chỉ có hai người họ ở riêng với nhau.

Chữ của Văn Sơn Ý viết rất đẹp, Khương Thanh Đại mời nàng giúp cô viết chữ cho hình vẽ của mình. Nhân lúc không có ai, còn sẽ lén lút vẽ phác họa Văn Sơn Ý trên bảng đen, đi qua chọc chọc lưng nàng bảo nàng quay đầu lại xem.

Họ ở ngay dưới mí mắt của mọi người, lén lút kết bạn với nhau.

Khương Thanh Đại con người này không có chừng mực, cô đã thèm muốn vòng eo thon thả dưới bộ đồng phục rộng thùng thình của Văn Sơn Ý từ lâu, có một lần sau khi tan học trong lớp không có ai, cô đã ôm eo Văn Sơn Ý đang viết chữ trước báo tường.

Thân hình Văn Sơn Ý cứng đờ, cánh tay đặt trên eo nàng cách hai lớp vải dường như vẫn truyền đến hơi nóng.

Cơ thể mềm mại như không có xương của cô gái nghiêng qua, cằm đặt trên hõm vai đối phương, lúc nói chuyện hơi thở ấm áp phả vào tai Văn Sơn Ý.

"Chúng ta ngày nào cũng như vậy, có phải rất giống hẹn hò không?"

Cô gái ít nói hàng mi liên tục chớp nhanh, vẫn không thể kìm nén được hơi nóng bốc lên từ trong cơ thể, má và tai đỏ bừng như tôm luộc trong nháy mắt.

Khương Thanh Đại xấu tính sờ sờ tai nàng, chạm vào mềm mại nóng hổi, cảm giác khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.

Khương Thanh Đại là một cô gái rất xinh đẹp, tự nhiên dễ dàng nhận được thiện cảm của người khác, Văn Sơn Ý cũng không ngoại lệ.

Cô luôn ôm ấp nàng, dùng những lời lẽ mập mờ trêu chọc cho nàng đỏ mặt, Văn Sơn Ý hoàn toàn không biết mình thích con gái cứ thế không tự chủ được mà sa vào.

Quan trọng là cô không phải đối với ai cũng như vậy.

Trong quan sát của Văn Sơn Ý, Khương Thanh Đại là một người có nhân duyên rất tốt nhưng không chủ động giao tiếp xã hội lắm, bởi vì có quá nhiều người chủ động tiếp cận cô, cô đối với ai cũng đối xử như nhau, nhưng lại thiên vị Văn Sơn Ý một cách trắng trợn.

Có lần Văn Sơn Ý mải mê làm bài tập, quên mất không rời khỏi chỗ ngồi của Khương Thanh Đại, gần đến giờ tự học buổi tối, tiếng ồn trong lớp ngày càng lớn, có người đang khẽ bàn tán về cảnh này, quay đầu nhìn về phía Khương Thanh Đại đang ngồi ở hàng cuối cùng.

Mãi cho đến khi chuông vào lớp tự học buổi tối vang lên, Khương Thanh Đại mới đứng dậy đổi lại chỗ ngồi với Văn Sơn Ý vừa mới ngơ ngác hoàn hồn.

Tình bạn của hai người từ hậu trường bước ra sân khấu.

Sau giờ tự học buổi tối, Khương Thanh Đại đeo cặp sách dứt khoát đứng bên cạnh chỗ ngồi của nàng đợi.

Văn Sơn Ý kỳ lạ: "Làm gì vậy?"

Khương Thanh Đại cúi người xuống, nói: "Muốn cùng cậu về nhà."

Người muốn đi cùng nàng về nhà sau giờ tự học buổi tối có thể xếp hàng từ lớp học ra đến cầu thang hành lang, cho dù không thuận đường cũng được, tại sao lại là nàng?

Khương Thanh Đại đạp xe chở nàng đến bên đường cách nhà mấy chục mét rồi thả xuống, trong bóng hình kéo dài dưới ánh đèn đường vàng vọt đã trả lời nàng.

"Bởi vì tớ thích cậu."

Văn Sơn Ý bối rối nắm chặt quai cặp sách trước người, trong đêm thu se lạnh ngay cả những đốt ngón tay trắng nõn cũng ửng hồng.

Nàng vội vàng chạy đi, mười mấy bước sau lại quay đầu nhìn cô, Khương Thanh Đại ngồi trên xe đạp, vẫy tay với nàng, Văn Sơn Ý cúi đầu từ từ đi xa.

Nàng lại lén lút quay đầu lại, bóng hình đó mới biến mất.

Văn Sơn Ý cắn môi, mở cửa nhà mình, lưng dựa vào cánh cửa hít một hơi thật sâu, hàng mi khẽ run, nghĩ đến lời của Khương Thanh Đại cơ thể vẫn còn tê dại.

...

Văn Sơn Ý hai mươi chín tuổi nhìn Khương Thanh Đại bên cạnh, u uất nói: "Lúc đó chúng ta mới quen nhau được hai tháng."

Khương Thanh Đại xoa xoa mặt mình, nghe nàng nhắc đến rung động xa xôi như vậy, có chút ngọt ngào cũng có chút xấu hổ: "Xin lỗi cậu."

Thì ra "tội ác" của cô đã bắt đầu sớm như vậy.

Khương Thanh Đại: "Nhưng tớ có thể đảm bảo với cậu, tớ chưa từng đối xử với người khác như vậy."

Văn Sơn Ý: "Vậy tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy? Cậu lại không phải là thích tớ theo kiểu đó."

Khương Thanh Đại nhớ lại động cơ ban đầu của mình, nói: "Bởi vì tớ phát hiện mỗi lần tớ dùng những lời này trêu cậu, cậu đều sẽ đỏ mặt. Lần đầu tiên tớ nếm được trái ngọt, sau này liền... thuận tay quen việc?"

Giọng của cô ngày càng yếu đi.

Văn Sơn Ý không tức giận mà cười lạnh một tiếng.

Cô gái đồng tính đáng thương, bị gái thẳng chơi đùa trong lòng bàn tay cả đời, đó là số mệnh của nàng mà thôi.

Khương Thanh Đại với nồng độ gái thẳng cực cao lúc bấy giờ cúi đầu: "Tớ sai rồi, tớ xin lỗi cậu. Nhưng mà..."

Khương Thanh Đại đưa ra một giả thiết khác: "Có khả năng nào, lúc đó tớ chính là thích cậu, chỉ là tớ không biết không."

Văn Sơn Ý chớp mắt: "Cậu còn không biết, làm sao tớ biết được?"

Khương Thanh Đại thuận thế nói tiếp: "Vậy để tớ về ngẫm lại cho kỹ, cậu giúp tớ nhớ lại, được không?"

Văn Sơn Ý không tỏ ý kiến.

"Năm lớp mười một, chúng ta đã đổi một chiếc áo khoác đồng phục có viết tên đối phương."

"Tớ nhớ." Khương Thanh Đại nói, "Lúc đó hình như là trào lưu của các cặp đôi, chúng ta sợ Lộ Lộ ghen, còn cùng nhau giấu cậu ấy."

"Cậu cũng biết là trào lưu của các cặp đôi à." Văn Sơn Ý nhìn cô, nói, "Nếu tớ nhớ không lầm, việc đổi áo khoác đồng phục cũng là do cậu đề xuất, cậu còn kiểm tra, ngoại trừ hai ngày giặt xong phơi khô, những lúc khác tớ đều phải mặc."

Nàng học theo nguyên văn của Khương Thanh Đại: "Phải mang cậu theo bên người, đặt cậu trong tim."

"..."

Nếu chuyện này đổi thành hai người khác, nói hai người họ không hẹn hò chính Khương Thanh Đại cũng không tin.

Khương Thanh Đại bị những hành động trong quá khứ của mình làm cho cạn lời muốn cười, nói: "Tớ... ai ... tớ không còn lời nào để nói, hay là lát nữa tớ tự đánh mình một trận nhé."

"Đánh hỏng rồi thì tính của ai?" Văn Sơn Ý buột miệng nói.

"Tính của tớ... của cậu."

"..."

Văn Sơn Ý từ chối một câu nói tình tứ.

Những trò chơi cặp đôi tương tự giữa họ còn rất nhiều, Văn Sơn Ý không tự biết mà thích Khương Thanh Đại, chìm đắm trong đó, còn Khương Thanh Đại xu hướng không rõ ràng, bản năng tiếp cận, đem tất cả những việc thân mật nhất, những lời ngọt ngào nhất mà cô có thể nghĩ ra, đều đã làm với Văn Sơn Ý.

Họ đối với nhau đều có ham muốn chiếm hữu và tính độc quyền mạnh mẽ, trong những năm tháng cấp ba như hình với bóng, vậy mà đều đã quen với điều đó.

Sau khi lên đại học, Văn Sơn Ý gặp được cặp đôi bạn cùng phòng đồng tính nữ của nàng, sợi dây trong đầu đột nhiên thông suốt.

Nàng nói hôm đó nàng đã tận mắt chứng kiến hai người họ hôn nhau trong ký túc xá.

"Chị Tiểu Tuyết và chị Chi Ngọc vậy mà là một cặp à." Khương Thanh Đại ăn được một miếng dưa cũ, chấn động chưa từng có nói, "Sao tớ không phát hiện ra?!"

"Đã chia tay rồi."

Văn Sơn Ý không quên châm chọc cô một câu: "Cái đầu của cậu, có thể phát hiện ra cái gì?"

"Cậu xem có phải làm bằng gỗ không?"

Khương Thanh Đại tự nhiên đưa đầu mình qua, Văn Sơn Ý tự nhiên đưa tay lên, đợi đến khi bàn tay có ý thức tự giác xoa xoa đỉnh đầu cô, đã không kịp nữa rồi.

Văn Sơn Ý thu tay về, cuộn tròn những đốt ngón tay trắng nõn.

Hai giây sau nàng hắng giọng, nói: "Tớ phát hiện ra mình là đồng tính nữ."

"Thời gian nào?"

"Học kỳ một năm hai."

"Tớ còn đang Makka Pakka."

Văn Sơn Ý bỏ qua quá trình học bổ túc của mình, nói: "Tớ đã hồi tưởng lại ba năm cấp ba, hai năm đại học của chúng ta, tớ cảm thấy cậu nhất định thích tớ. Ngày Quốc khánh năm ba, tớ định tỏ tình với cậu."

Bầu không khí trong cả căn phòng lập tức trở nên nặng nề, không khí vui vẻ thoải mái vừa rồi tan biến không còn dấu vết.

Ngày Quốc khánh đó cả hai đều nhớ rất rõ, không cần ai phải kể lại.

Mà Khương Thanh Đại là lần đầu tiên biết, thì ra nàng đã ôm ấp sự mong đợi và tình yêu như vậy để trở về Linh Châu.

Vậy thì tối hôm đó khi nàng nghe mình nói "tôi không phải đồng tính luyến ái" lại là tâm trạng như thế nào?

Một tiếng "ong" vang lên bên tai Khương Thanh Đại, cô ngây ngốc thất thần ngồi đó.

Vai của Khương Thanh Đại bị một đôi tay nắm lấy, xoay người lại đối mặt với Văn Sơn Ý.

Ánh mắt của nàng nghiêm túc nồng nhiệt, rõ ràng mang theo nước mắt nóng hổi, nhìn vào mắt cô lại càng thêm rực cháy, như năm nào.

"Tớ thích cậu, Khương Thanh Đại, cậu có bằng lòng để tớ trở thành bạn gái của cậu không?"

Cùng với nước mắt rơi xuống, còn có ánh sáng đã tắt lịm trong mắt nàng.

"Đây chính là lời tớ muốn nói với cậu vào năm hai mươi tuổi, tiếc là lúc đó cậu không muốn nghe."

--------!!--------

Đại: Bây giờ tớ muốn nghe còn kịp không?

31: Kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt#edit