Chương 35 - Bị nhập
Khi Cố Khởi đến, người đàn ông nhận ra Cố Khởi đang kiếm mình. Cố Khởi giả rằng mình là đồng nghiệp của vợ anh ta, bên cạnh là ma nữ đang giúp cô bịa chuyện. May mắn thay, người đàn ông không thể nghe thấy những gì con ma đang nói, nếu không lời nói dối sẽ bị bại lộ.
Nhờ sự giúp đỡ của ma nữ, Cố Khởi đã nói chuyện rất vui vẻ với người đàn ông, cô nhìn đứa trẻ trong nôi thì phát hiện đứa trẻ đã được cha nó ru ngủ, nó không biết rằng mẹ nó đã chết, cha nó phải gặp bao nhiêu phiền phức, đứa bé nhỏ vô tư ngủ rất say.
Sau đó, Cố Khởi nói mình cần đi vệ sinh và nháy mắt với ma nữ rồi tìm một nơi vắng vẻ.
Ma nữ đi theo Cố Khởi đến lối thoát hiểm, vẻ mặt có chút sợ hãi tựa hồ sợ Cố Khởi không đồng ý.
May mắn thay, Cố Khởi đã đồng ý, trước khi đến đây cô đã nhét cho Khương Tố Ngôn một mảnh giấy xua đuổi ma quỷ, đồng thời cũng dặn nếu có chuyện gì xảy ra hãy dán nó lên người.
Đối với Cố Khởi, mặc dù Khương Tố Ngôn không đáng tin cậy 100%, nhưng nàng chắc chắn đáng tin cậy hơn nhiều so với những yêu ma khác!
Có cái "bảo hiểm tai nạn" này rồi Cố Khởi dám đồng ý.
Ma nữ vui mừng khôn xiết, thấy Cố Khởi đồng ý liền bắt đầu đi phía sau Cố Khởi rồi nhập xác cô.
Cố Khởi quay lưng lại với ma nữ, không nhìn thấy chị ta làm gì, nhưng lúc này, cô cảm thấy rùng mình. Cảm giác như ai đó đặt con sâu róm lên gáy rồi để nó từ từ bò xuống xương cụt. Không đau, nhưng rất kinh tởm.
Không chỉ về thể chất, Cố Khởi cảm thấy như thể có thứ gì đó khoan vào đầu cô và cảm giác chóng mặt buồn nôn rất rõ ràng bao trùm lấy cô.
Khoảnh khắc bị ma nhập, rất nhiều chuyện liên quan đến ma nữ hiện lên trong đầu Cố Khởi. Đó hẳn là... ký ức của chị ta.
Thứ không thuộc về mình này đột ngột khiến cơ thể Cố Khởi sinh ra bản năng phản kháng rất rõ ràng, cảm giác nôn mửa càng dữ dội, cô không nhịn được dựa vào tường ngã xuống đất, lấy tay che miệng để không ói ra.
Cảm giác này rất mãnh liệt và kéo dài rất lâu, Cố Khởi phải mất một lúc mới hồi phục, cô chống đỡ bức tường và từ từ đứng dậy, Khương Tố Ngôn vẫn đang hả hê bên cạnh cô, ít nhất là trong mắt Cố Khởi.
"Cảm giác thế nào? Khó chịu sao? So với hôn ước của ta, bị nhập xác cực kỳ khó chịu."
Điều này là đúng, nhưng hợp đồng hôn nhân với Khương Tố Ngôn cũng không khiến Cố Khởi thoải mái, dù sao thì lúc đó cô đã trực tiếp xuống âm phủ!
Cố Khởi dựa vào tường và đi vào nhà vệ sinh và dần dần hiểu tại sao ác linh không tấn công cô ngay từ đầu.
Cố Khởi là một loại thuốc bổ lớn, ác linh không phải mới bắt đầu dùng thuốc bổ ngày hôm qua, ham muốn ăn thịt cô cũng không chỉ xuất hiện vào ngày hôm qua khi họ chạm mặt nhau.
Hai ác linh trước đó không biết về sự tồn tại của Khương Tố Ngôn, theo logic mà nói, lẽ ra chúng đã tấn công Cố Khởi từ lâu nhưng chúng đã không làm vậy.
Cố Khởi ngày hôm qua không hiểu tại sao, nhưng hôm nay sau khi trải nghiệm sự chiếm hữu một lần nữa thì cô cuối cùng đã hiểu.
Mặc dù lúc đầu bị nhập rất khó chịu, nhưng Cố Khởi biết mình là chủ nhân của cơ thể này, tà linh chiếm hữu chỉ là kẻ ngoại lai, cơ thể của cô vẫn nằm trong tay cô và chỉ có thể do chính cô điều khiển.
Nhưng thời gian trôi qua, hồn ma ác quỷ ở trong cơ thể cô ngày càng lâu, đồng thời cô cũng giành được quyền điều khiển, bởi cảm giác khó chịu khi bị ma ám sẽ ngày càng mạnh mẽ khiến cô ngày càng yếu đi. Tất nhiên một số người ngày càng mất khả năng kiểm soát cơ thể của mình.
Điểm này cũng có thể được chứng minh qua Lý Diễm Hồng.
Bây giờ có vẻ như cô vẫn bình an vô sự.
Cố Khởi rửa mặt trong nhà vệ sinh, tẩy sạch tất cả trạng thái mà cô vừa trải qua trước khi tiếp tục đi với linh hồn sau lưng mình.
Khương Tố Ngôn đã đi vào bóng của Cố Khởi, bây giờ Cố Khởi có thể nói là được trang bị đầy đủ: một trong cái bóng của mình, một trên lưng.
Bây giờ Lý Diễm Hồng mà tới tìm cô, cho dù không có Khương Tố Ngôn, thì bà ta cũng không thể đánh bại cô được. Vì có linh hồn đằng sau, ma nữ cũng có thể cho cô sức mạnh để thực hiện những hành động ảo diệu giống như Lý Diễm Hồng đã làm ngày hôm qua.
Cố Khởi trở lại phòng bệnh, người cha vẫn đang canh giữ đứa trẻ.
Cố Khởi thở dài, tạm thời giao quyền chỉ huy cơ thể của mình cho linh hồn trên lưng. Đây là một cảm giác vô cùng mới lạ và thần kỳ, lúc này cô nhìn thấy ma nữ đưa tay ra đặt ở dưới tay mình, biến mình thành con rối giật dây, dưới sự chỉ huy của ma nữ cô chậm rãi đi về phía hai cha con.
Cô nghe được ma nữ nói chuyện, không khỏi cùng chị ta nói lặp lại từng chữ một: "Tôi có thể ôm đứa nhỏ này được không?"
Người đàn ông sững người một lúc, cảm thấy giọng điệu của Cố Khởi có vẻ quen quen, quen quá, trong chốc lát, anh ta thậm chí còn nhìn thấy bóng dáng người vợ đã khuất của mình ở Cố Khởi. Nhưng sau khi nhìn kỹ, đây là đồng nghiệp của vợ.
Người đàn ông im lặng một lúc rồi gật đầu.
Anh bế đứa bé lên và đưa đến tay Cố Khởi, vừa đưa nó, anh vừa dạy Cố Khởi cách bế đứa bé. Nhưng ngay khi người đàn ông nói vài câu, Cố Khởi đã rất khéo léo bế đứa trẻ lên.
Cố Khởi ôm đứa bé vào lòng, cảm nhận hơi ấm và mùi sữa thoang thoảng. Đó không phải là mùi vị của sữa mẹ, bởi vì đứa nhỏ đáng thương mất mẹ nên bây giờ đang phải uống sữa bột.
Khi Cố Khởi ôm đứa bé, cô chỉ cảm nhận được hơi ấm của nó, cô không biết mẹ mình có cảm thấy như vậy không.
Giờ khắc này, Cố Khởi trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, mỗi một cái đều là ký ức của ma nữ. Niềm vui khi phát hiện mình có thai, cảm giác khó chịu khi ốm nghén, cảm giác sưng phù chân khi ngủ, cảm giác ngọt ngào khi được vuốt ve cái bụng bầu và tận hưởng tương lai ngọt ngào... và cuối cùng là giây phút hoảng sợ khi mạng sống bị cướp đi.
Đó là một buổi trưa đầy nắng, chị cùng chồng nói chuyện điện thoại, cuối cùng được chồng đồng ý cho chị xuống nhà lấy người chuyển phát nhanh. Trước sự thúc giục của chồng, chị cúp máy. Khi bước vào thang máy, có một người mẹ đang bế một đứa trẻ bên trong, đứa trẻ ngây ngô nói rằng bụng của chị to quá, mẹ nó giải thích có một em trai hoặc em gái nhỏ bên trong, và đứa trẻ đã thốt lên "wow" một cách ngưỡng mộ.
Sau khi đến tầng một, chị bước ra khỏi thang máy, vẫy tay chào tạm biệt hai mẹ con chuẩn bị xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm. Việc quản lý cộng đồng của họ rất tốt, ngoại trừ những con đường mòn và đường chính có xe điện thì không có ô tô nào trên đường.
Chị đơn thuần tưởng rằng mình chỉ là xuống đi dạo, để cho thân thể vốn đã nặng nề của mình vận động một chút, không ngờ ở chỗ công cộng như vậy, lại có một kẻ say khướt giữa trời quang mây tạnh, đạp ga, chiếc xe vọt qua bồn hoa và lao thẳng về phía chị.
Người đàn ông lái xe rất nhanh, phương hướng anh ta lao ra lại lọt vào tầm nhìn của chị, đến khi chị nghe thấy tiếng động, đang định né tránh thì đã quá muộn.
Chị cúi đầu, cúi xuống ôm chặt lấy bụng, cú sốc quá lớn ập đến chị chỉ có một suy nghĩ duy nhất: đứa trẻ không có chuyện gì xảy ra.
120 Xe cấp cứu đến rất nhanh, nhưng khi lên xe thì chị đã bất tỉnh, lúc đến phòng cấp cứu thì đã quá muộn không thể cứu được, bác sĩ chỉ có thể làm được là cứu con chị.
Chị ấy đã chết trước khi đứa con của mình được sinh ra. Chị biến thành một hồn ma và chứng kiến ca sinh nở thành công của mình.
Chik không hề có chút oán hận nào mà tràn ngập niềm vui.
Khoảnh khắc nhìn thấy đứa con của mình, trái tim chị đã rung động.
Chỉ có một nguyện vọng duy nhất khiến chị trở thành con ma vất vưởng: nếu có thể ôm đứa nhỏ thì tuyệt biết mất.
Quãng thời gian sau đó, chị suốt ngày đi theo con, nhìn cha đứa trẻ lo lắng đi ra ngoài lồng ấp để quan sát con, nhìn chồng lần đầu tiên hối hả đón con dưới sự hướng dẫn của người cùng khoa. Chị đứng bên cạnh, bắt chước chồng, hết lần này đến lần khác giả vờ ôm con bằng đôi tay vô thực.
Quay ngược thời gian, chị thực sự ôm con mình.
Đứa bé nhỏ mềm mại khẽ mở mắt trong vòng tay chị. Đứa bé dường như biết rằng chính mẹ mình đang ôm nó, và nở một nụ cười rất hạnh phúc với Cố Khởi.
Cha của đứa trẻ ở bên cạnh nói: "Nó rất thích cô, người khác ôm nó sẽ khóc."
Cố Khởi mỉm cười, nhưng đồng thời nước mắt cô cũng tuôn rơi. Cố Khởi biết rằng đó không phải là nụ cười hay nước mắt của cô, mà thuộc về mẹ của đứa trẻ.
Sau khi ôm lấy đứa trẻ, tâm nguyện của chị đã thành hiện thực, Cố Khởi có thể cảm nhận được chị ta đang dần rời khỏi cơ thể mình, Cố Khởi ôm lấy đứa trẻ quay người lại, chỉ thấy thân hình của chị đã biến thành từng mảnh nhỏ rồi từ từ tiêu tán. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt không hoàn chỉnh của chị, nhưng đồng thời, chị cũng nở một nụ cười chân thành.
"Cảm ơn......"
Nói xong lời này, chị hoàn toàn biến mất tại nhân gian, hồn lực cũng chảy tới Cố Khởi.
Đứa trẻ ở trong lòng Cố Khởi tựa hồ cũng nhìn thấy cảnh này, vươn tay ra tùy tiện quơ trong không trung, cười ha ha.
Hồn lực đó bao quanh đứa trẻ trước khi nó hoàn toàn trở thành tài sản của Cố Khởi.
Cố Khởi trả đứa trẻ lại cho cha, lau nước mắt trên khóe mắt: "Tôi xin lỗi, nghĩ đến mẹ của đứa trẻ... Tôi không thể kìm được."
Cha của đứa nhỏ ôm lấy con, cười nói: "Thật ra, tôi cũng thường làm như vậy. Tôi luôn băn khoăn liệu cô ấy có còn ở bên tôi và đứa bé không, nhưng tôi hy vọng cô ấy có thể lên thiên đường hoặc đầu thai."
"Dù sao thì đứa nhỏ cũng được mẹ nó bảo vệ bằng chính mạng sống của mình..."
Sau khi tạm biệt hai cha con, Cố Khởi quay trở lại tiệm vàng mã.
Ngồi trên chuyến xe buýt về nhà, Cố Khởi không khỏi ôm lòng. Hồn lực của mẹ đứa bé hoàn toàn khác với Nhân Nhân, cực kỳ ấm áp. Đó là một loại cảm giác rất siêu hình, cho dù là tháng bảy, thời tiết rất nóng bức, nhưng Cố Kỳ vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm cùng hồn lực mạnh mẽ.
"Là một người mẹ, tất cả đều như vậy... Bạn có sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho con mình không?"
Mẹ cô cũng vậy, bà sẽ làm bất cứ điều gì vì cô, Lý Diễm Hồng cũng vậy.
Chỉ là Khương Tố Ngôn trong bóng của Cố Khởi chế nhạo: Không nhất thiết.
--------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cố Khởi: Tình mẫu tử
Khương Tố Ngôn: Mẫu tử dữ!
*editỏ: chưa thi xong nhưng mà ham hố edit, sai khúc nào mọi ngừi cmt dùm tuiiiiiiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro