Chương 41 - Năng khiếu
Lý Diễm Hồng được đưa vào bệnh viện trước khi vào đồn vì cảm xúc thay đổi quá lớn, lúc vui lúc buồn và do trước đó bị lấy hồn lực nên giờ thành ra cơ thể quá yếu. Nhập viện cùng với bà còn có nam sinh bị thương ở cổ trước đó. Dù bị thương nhưng hắn vẫn sống sót.
Vĩ Vĩ và cha mẹ hắn không may mắn như vậy. Họ trực tiếp bị đưa vào đồn cảnh sát và được Trương Gia Hào chào đón.
Cố Khởi biết vụ án này sẽ không dễ dàng kết thúc, nhưng cô không ngờ bước ngoặt lại đến nhanh như vậy. Cố Khởi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại vào lúc nửa đêm. Cô nhìn vào điện thoại, trên màn hình hiển thị số của nữ cảnh sát.
Cô bắt máy, nhưng bên kia lại truyền đến một giọng nam: "Tôi là Trương Gia Hào, hiện tại tôi đang ở bệnh viện, gặp phải chuyện ngoài ý muốn, xin lỗi đã làm phiền cô giờ này… Không biết lúc này cô... Cô có rảnh đến đây một chút được không?”
Nói xong, Khương Tố Ngôn tình cờ bay từ cửa sổ vào.
Nàng liếm môi rồi sà vào vòng tay Cố Khởi như một con mèo nhỏ. Tối nay có đồ ăn khuya đến trước cửa nhà Cố Khởi đòi ăn cô. Khương Tố Ngôn đương nhiên không khách sáo nhận đồ ăn khuya, ăn no xong mới trở về phòng.
Nghe điện thoại xong Cố Khởi cũng không còn tâm tư nào ngủ tiếp nữa. Nhưng lúc này Cố Khởi lại không muốn ra ngoài, chủ yếu là vì không còn xe buýt nữa, trên phố cổ của bọn họ muốn bắt taxi cũng không dễ dàng gì.
Cố Khởi trong lòng biết đây là chuyện liên quan đến Lý Diễm Hồng, cô không thể không đi, nhưng cô vẫn phân vân: “Đi taxi có được hoàn tiền không?"
Trương Gia Hào im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Có phần thưởng cho những công dân nhiệt tình mà cô vẫn chưa nhận..."
"Đợi xíu tới liền nè!"
Cố Khởi không biết tiền thưởng cho công nhân tốt là bao nhiêu. Hôm đó, sau khi cô làm xong việc lấy lời khai với Trương Gia Hào, cô đã vội vàng rời đi nên không biết còn có tiền thưởng.
"Sao không nói sớm hơn. Anh chịu nói sớm chút là tôi đâu có so đo vụ tiền nong xe cộ gì đâu." Cố Khởi đứng dậy một cách vui vẻ. Bây giờ đã là cuối tháng bảy và thời tiết cực kỳ nóng nực, cô thay quần áo mát mẻ rồi đi ra ngoài chuẩn bị bắt taxi.
Cô đứng trước tiệm vàng mã, mở điện thoại di động gọi taxi và đợi ở đó. Tiệm vàng mã nằm trên trục đường chính của phố cổ, tuy nói là đường chính nhưng thực chất nó là đường một chiều, phân hai làn để lưu thông. Chỉ cần hai xe ngược chiều cùng lúc chạy tới là đủ để va chạm.
May mắn thay, trên phố cổ thường không có người và rất ít xe.
Đặc biệt bây giờ đã là nửa đêm và chỉ có một chiếc xe cô đặt tới.
Thời tiết quá nóng nên Cố Khởi đã bảo Khương Tố Ngôn đứng bên cạnh cô cùng đợi xe. Lý do chính là vì cô có một thí nghiệm muốn làm.
Cố Khởi cảm thấy mảnh đất của cô nhất định có vấn đề gì đó, nếu không anh giao hàng sẽ không nhìn thấy ma nhiều đến vậy. Hoặc là có chuyện gì đó xảy ra với anh shipper, hoặc có chuyện gì đó xảy ra ở tiệm vàng mã.
Cô vẫn nghĩ nguyên do phần lớn nghiêng về tiệm vàng mã. Tuy nhiên, cô vẫn không loại trừ khả năng liên quan đến shipper, ví dụ như bát tự cực nhẹ như cô hoặc mệnh cứng như Trần Tư Nam thì sao?
Cố Khởi không phải là người kiêu ngạo, nếu kiêu ngạo, cô đã chết vài lần rồi. Đưa ra những giả thuyết táo bạo và xác minh cẩn thận, Cố Khởi vẫn muốn trực tiếp làm một thí nghiệm nhỏ để xem vấn đề là gì.
Tài xế lái xe tới cửa bảo Cố Khởi lên xe mà không có biểu hiện khác lạ gì.
Cố Khởi không chút do dự, mở ghế sau ngồi vào.
Tài xế vốn dĩ đã bật điều hòa, nhưng sau khi Cố Khởi đưa Khương Tố Ngôn lên xe, bên trong liền lập tức hạ nhiệt. Tài xế lẩm bẩm: “Tôi chưa bao giờ thấy điều hòa hoạt động mạnh đến thế”.
Cố Khởi hiểu rằng vấn đề có thể không nằm ở tiệm vàng mã mà là ở khả năng của anh giao hàng.
Thật là một người xui xẻo. Ngay từ đầu, tử vi của anh ta có vấn đề. Chẳng trách anh ta luôn gặp ma ở đây. Chẳng liên quan gì đến cô cả.
Cố Khởi yên tâm lên taxi đi thẳng đến bệnh viện.
Cố Khởi gọi điện cho nữ cảnh sát thông báo mình đang đến và nhìn thấy chị ấy đang đợi ở khoa nội trú tầng dưới.
Hai người im lặng cùng đi lên lầu, đến nơi, Trương Gia Hào ra đón cô.
“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô muộn thế này, nhưng chúng tôi không thể làm gì được. Sau khi vụ án này được báo cáo, cấp trên đã bắt đầu chuẩn bị thành lập một phòng ban đặc biệt, nhưng sự việc hôm nay xảy ra quá đột ngột khiến tôi chỉ có thể tìm cô trước để xem xét tình huống."
"Cảnh sát Trương, nói thẳng cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Trương Gia Hào nhìn chung quanh, sau đó nói: “Cậu ta chết rồi.”
Cố Khởi có chút bối rối, Trương Gia Hào giải thích: “Người bị Lý Diễm Hồng bắt cóc trên sân thượng ngày hôm đó, lúc vào bệnh viện thì được đặt cạnh phòng của Lý Diễm Hồng. Cũng thuận tiện hơn cho chúng tôi theo dõi. Hôm nay sau khi bố mẹ cậu ta đến thăm, thì cậu ta đã gặp tai nạn mà chết.”
“Vì tai nạn?”
Trương Gia Hào gật đầu. Tình huống bất ngờ đến mức anh phải vắt kiệt não để suy nghĩ. Anh cho Cố Khởi xem đoạn video giám sát. Nói chung, trong phòng bệnh thông thường chắc chắn không có camera, nhưng cảnh sát bọn họ cần theo dõi nghi phạm hình sự nên đã bố trí thêm camera.
Đoạn video cho thấy, ngay sau khi bố mẹ hắn rời đi, chiếc giường bất ngờ bị sập, móc truyền dịch treo đầy nước rơi xuống từ trên trần nhà khiến hắn tử vong.
“Chúng tôi có cảnh sát theo dõi bên ngoài, nhưng cho đến khi cậu ta chết, bọn họ không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào cả.”
Cố Khởi sửng sốt một lát, cô cảm thấy tình huống này dường như là bị ma che mắt mà dân gian thường hay nói. Ma che mắt, cũng che cả tai nên khiến người ta không thấy cũng chẳng nghe gì.
Lần trước vào đồn cảnh sát, Khương Tố Ngôn đã dùng thuật che mắt để cảnh sát không nhìn thấy cô.
Trương Gia Hào là một người bình thường. Anh ta không thể nhìn thấy những thứ trong video mà chỉ Cố Khởi mới có thể nhìn thấy.
Chiếc giường vô tội sập xuống, rõ ràng là một hồn lực màu đen đã phá vỡ chiếc giường, còn kéo theo cái móc trên trần nhà rơi xuống đâm chết hắn.
Cố Khởi trả lời: "Không phải ngẫu nhiên, quả thực là do ma quỷ làm ra. Lúc trước tôi có đề cập với anh về hồn lực, trong video này có dấu hiệu sử dụng hồn lực."
Trương Gia Hào gật đầu. Anh xem lại video, nhưng không thể tìm thấy cái gọi là hồn lực. Anh ta nhanh chóng hỏi một câu hỏi khác: "Có phải Lý Diễm Hồng đã làm không?"
Tim Cố Khởi đập thình thịch, cô vốn tưởng rằng là Lý Diễm Hồng làm ra, nhưng chỉ xét hồn lực thì cô không thể phân biệt được là ai làm ra, mà giờ đây Lý Diễm Hồng chỉ là một người bình thường.
Vì vậy cô khẽ lắc đầu: “Nhìn vào video, tôi không thể biết được ai là thủ phạm.”
"Thật sự...Cảm ơn cô. Nhân tiện, cô có quan tâm..."
"Xin lỗi, tôi không có ý định gì về vấn đề này." Trương Gia Hào chưa kịp mở mồm thì Cố Khởi đã biết anh muốn nói gì, trực tiếp ngắt lời Trương Gia Hào.
Thay vào đó, cô bắt đầu đưa ra một đề nghị khác: “Nhưng tôi có thể giới thiệu cho anh một người có thể nhìn thấy ma và một đạo sĩ rất mạnh. Dù sao thì cậu ta cũng giỏi hơn tôi. Tôi nghĩ người có thể nhìn thấy ma sẽ sẵn sàng gia nhập sở cảnh sát các anh.”
Giữa một công việc bôn ba chạy ngoài đường cả ngày và một công việc biên chế nhiều phúc lợi, Cố Khởi cảm thấy rằng anh shipper sẽ không từ chối lời đề nghị của cô.
Cố Khởi mở phần mềm trên điện thoại ra. Nhờ lời phàn nàn trước đó của Khương Tố Ngôn về anh shipper, Cố Khởi có thể tìm thấy thông tin của anh ta mà không cần tốn quá nhiều thời gian. Mặc dù không có nhiều thông tin, chỉ có tên và số điện thoại ảo, nhưng với năng lực của Trương Gia Hào, việc tìm kiếm anh shipper thông qua những thứ này chắc không thành vấn đề.
Trương Gia Hào ghi lại những thông tin liên quan trước rồi mới để Cố Khởi gặp Lý Diễm Hồng, người đang ở phòng bên cạnh.
Cố Khởi hiểu rằng Trương Gia Hào muốn cô tìm bằng chứng, nhưng dựa trên sự hiểu biết của Cố Khởi về Lý Diễm Hồng, cho dù bà ta thực sự làm điều đó thì cũng sẽ không thừa nhận.
Thành thật mà nói, Cố Khởi không muốn thừa nhận những gì Lý Diễm Hồng làm, chủ yếu là vì cô không muốn chấp nhận việc Lý Diễm Hồng có thể sử dụng hồn lực của mình một cách thông thạo trong thời gian ngắn như vậy! Cô vẫn đang còng lưng làm những người giấy nhỏ, nhưng Lý Diễm Hồng đã có thể sử dụng hồn lực của mình để giết người một cách thuần thục! Bất công quá à!
Cố Khởi gõ cửa rồi đi vào phòng bệnh. Lý Diễm Hồng dựa vào nệm với khuôn mặt trắng bệch, trên tay vẫn còn đang truyền dịch.
“Cô đến rồi…” Bà ta thực sự rất yếu, thậm chí không thể nói được. Đây là di chứng của việc bị ác linh ám. Mặc dù hồn lực của Nhân Nhân đã tu dưỡng cơ thể khô héo của bà ta nhưng vẫn cần một thời gian để có thể hồi phục.
Cố Khởi không ngồi xuống, cô cũng không có ý định ở lại lâu, câu hỏi cô hỏi cũng khá trực tiếp: “Dì làm à?”
Lý Diễm Hồng ho khan hai tiếng: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
Cố Khởi im lặng một lúc, sau đó cô nhìn quanh phòng Lý Diễm Hồng. So với phòng của thiếu niên bên cạnh, phòng của Lý Diễm Hồng vô cùng đơn điệu, không có dấu hiệu của người tới. Không có trái cây nào trên bàn cạnh giường ngủ của bà, chỉ có một chiếc cốc giấy dùng một lần, cô đoán là y tá hoặc cảnh sát đã rót nước cho bà ta.
Nam sinh phòng bên thậm chí còn có rất nhiều trái cây trên bàn, dù hắn có ăn được hay không thì vẫn được bố mẹ đến thăm. Còn Lý Diễm Hồng thì cô đơn nằm trên giường với hơi thở dồn dập, đáng thương vô cùng.
Tuy thương cho hoàn cảnh côi cút của Lý Diễm Hồng, nhưng không thể lờ đi sự thật bà ta là hung thủ. Nếu bà ta thực sự không biết gì, bà ta sẽ rất bối rối và hỏi: Đã xảy ra chuyện gì?
Thay vì phản ứng như vừa rồi.
Cố Khởi đoán chừng Trương Gia Hào đã hỏi qua bà ta một lượt, dù rất nghi ngờ nhưng căn bản không có chứng cứ nên cũng không thể làm gì được.
"Nhân Nhân sẽ rất buồn nếu biết dì làm như vậy."
Cố Khởi tin rằng Lý Nhân đã trao hồn lực của mình cho Lý Diễm Hồng với hy vọng bà sẽ khỏe lại và tiếp tục sống. Nhưng Lý Diễm Hồng thoạt nhìn yếu hơn so với lần trước gặp mặt, bà ta sử dụng hồn lực như vậy vốn không phải Lý Nhân muốn.
Lý Diễm Hồng lại ho, lần này lòng bàn tay bà đầy máu.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ sống thật tốt."
Không cần bà ta nói hết Cố Khởi cũng hiểu, bà đương nhiên sẽ sống tốt, bởi vì còn có kẻ chủ mưu vẫn còn sống. Bà sẽ không tiễn hắn đi gặp Nhân Nhân.
Bà muốn giữ mạng cho hắn rồi tống cổ hắn vào tù. Đợi khi mười mấy năm trôi qua, khi mà hắn nghĩ mình có thể bắt đầu một cuộc sống mới, Lý Diễm Hồng sẽ nói cho hắn biết tuyệt vọng nghĩa là gì.
Vì lý do này, Lý Diễm Hồng chắc chắn sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp.
Cố Khởi biết Lý Diễm Hồng là hung thủ và Trương Gia Hào có lẽ đã đoán được, nhưng họ không có bằng chứng.
Cố Khởi ở lại tầm ba phút, nói mấy câu, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh. Đối mặt với Trương Gia Hào, cô lắc đầu.
"Không sao đâu, cảm ơn cô đã vất vả. Tìm kiếm bằng chứng là điều tôi nên làm trước tiên. Tôi thực sự xin lỗi vì đã để cô ra ngoài muộn như vậy." Nói rồi liền lất một bao thư ra đưa cho cô.
Đôi mắt Cố Khởi sang như đèn pha: tiền thưởng cho công dân tốt!
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Khởi: Mẹ ơi, tiền kìa!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro