Chương 43 - Chia Tiền


Những ngày tiếp theo, cuộc sống của Cố Khởi rất bình yên, bên cảnh sát cũng sớm đưa tin. Tin đầu tiên được nhắc đến là của Lý Nhân. Mặc dù sử dụng bí danh, nhưng Cố Khởi chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra chuyện gì. Cảnh sát không thay tên tên nghi phạm mà trực tiếp công bố rõ ràng.

Kế tiếp là thông tin về Lý Diễm Hồng. Trong thông báo này, Lý Diễm Hồng được xác định là đồng phạm, còn thủ phạm chính đã được đổi thành bí danh ngẫu nhiên và đã chết tại chỗ.

Sau đó, có thông tin cho rằng phiên tòa sẽ sớm bắt đầu, hai vụ án sẽ được xét xử cùng nhau và vì một trong các bị cáo còn là trẻ vị thành niên nên phiên tòa sẽ không được xét xử công khai.

Cố Khởi không rõ lắm về các điều khoản cụ thể, nên đã giành chút thời gian để tìm kiếm thông tin đối với việc xét xử chung của hai vụ án. Ban đầu vụ án này không được phép xử kín nhưng do một vài nguyên nhân đặc biệt không thể phơi bày rõ ràng cho quần chúng nên họ mới đưa ra quyết định như hiện tại sau nhiều lần suy xét.

Mặc dù vụ án này không được công khai hoàn toàn nhưng nó đã tiết lộ sự thật cho công chúng tối đa nhất có thể.

Trong phần bình luận, những lời chỉ trích ban đầu dành cho Lý Diễm Hồng đã mang một góc nhìn khác.

——Nếu con gái tôi gặp phải chuyện này, có lẽ tôi cũng sẽ lựa chọn làm như bà ấy.

Trong báo cáo của cảnh sát trước đó, những đứa trẻ và cha mẹ của họ đã bị mắng thậm tệ, thậm chí có người còn tiết lộ địa chỉ của họ. Mặc dù đã nhanh chóng xóa đi, nhưng một số cư dân mạng chu đáo đã lưu lại.

Cố Khởi cũng có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Sau phiên tòa một thời gian, vấn đề này sẽ kết thúc.

Từ kỳ nghỉ hè, Cố Khởi vẫn chưa về quê nhà. Cô không muốn quay về, chủ yếu là vì cô không biết phải làm gì khi về đó; cứ ở nhà mỗi ngày sẽ khiến Cố Khởi chán chết. Bình thường cô có thể vô tư mà sống, nhưng khi trở về nơi tràn ngập kí ức của cha mẹ, Cố Khởi thực sự không thể kiềm chế được.

Cuộc sống ở tiệm vàng mã rất thoải mái và thư giãn. Cô cũng phải học một số kỹ thuật khác. Vẫn còn nhiều khía cạnh của nghề vàng mã mà cô chưa hiểu, và cô phải học chúng từ từ.

Sinh viên thời nay, dù không có bài tập hè thì cũng phải tự học thêm kiến thức khác

Khiến Cố Khởi ngạc nhiên là ban đầu cô cứ nghĩ rằng tiệm vàng mã của mình sẽ không còn có thể tiếp người sống nữa, nhưng không ngờ, ban ngày vẫn có người sống đến cửa hàng.

Đến nơi là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi, trông rất giản dị. Sau khi vào cửa, ông ấy hỏi Cố Khởi xem ông chủ có ở đây không.

“Tôi là chủ ở đây.”

Người đàn ông sửng sốt: "Đây không phải là tiệm vàng mã của Lão Cố sao?"

"Lão Cố không còn nữa, bây giờ Tiểu Cố lên nắm quyền."

Người đàn ông không muốn dây dưa nhiều với Cố Khởi nên gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó bắt đầu hỏi hình nhân giấy phía sau giá bao nhiêu.

Hình nhân này khác với hình nhân do Cố Khởi làm, mỗi hình nhân do Cố Khởi làm chỉ dài khoảng mười centimet, hình nhân đặt phía sau dài hơn một mét, là do lão Cố làm lúc còn sống.

Cố Khởi cũng muốn sử dụng những hình nhân giấy do Lão Cố làm ra, nhưng hồn lực của cô có hạn, phải cẩn thận tính toán, điều khiển mấy hình nhân của Lão Cố tiêu hao quá nhiều hồn lực nên không hiệu quả.

Mặc dù chơi hình nhân rất vui.

Cố Khởi thực ra cũng không biết giá cả, cô gãi đầu nói: "Chờ một chút, tôi tra mạng đã."

“…”

Người đàn ông trung niên nhìn Cố Khởi đồng ý ngồi đợi.

Sau khi Cố Khởi tìm kiếm xong, cô đặt điện thoại xuống, vẻ mặt phức tạp.

Không có gì lạ khi cô có biểu cảm phức tạp như vậy, chỉ là hiện nay ngành nghề nào cũng quá cạnh tranh. Sản phẩm của họ được làm từ đồ tốt và chạy bằng điện, giá chỉ ba mươi nhân dân tệ, lại còn miễn phí vận chuyển đến tận nhà. Có vẻ như những hình nhân truyền thống do Lão Cố làm ra không thể bán được nhiều tiền.

Cũng may là hàng này không phải của cô, không bỏ vốn thì không coi là lỗ.

"Mười lăm tệ một cái, ba mươi một cặp."

Giá cả quả thực không đắt, người đàn ông trung niên không nói gì, cầm lấy hai con hình nhân, một nam một nữ. Cố Khởi nhìn ra ngoài cửa, thấy người đàn ông trung niên lái xe điện ba bánh đã dựng ở đó từ trước, sau khi bỏ bức tượng giấy vào trong, dùng vải bạt che lại rồi lái xe đi.

Nhận được ba mươi tệ, Cố Khởi vui vẻ thêm một món thịt nhỏ vào bữa trưa của mình - trứng rán với cà chua.

Đôi khi, người muốn đến thì sẽ đến theo nhóm. Ngay khi khách hàng đầu tiên chào hàng vào buổi sáng, một khách hàng khác lại đến vào buổi chiều. Cố Khởi đang xếp những thỏi vàng sau quầy thì thấy Trương Gia Hào dẫn ai đó đến.

Cố Khởi nhìn kỹ mới nhận ra đó là người giao hàng.

Anh ta không mặc đồ giao hàng giống hồi trước thay vào là loại quần áo thoái mái hơn và trông có vẻ hơi xa lạ.

Trương Gia Hào dẫn người vào trong. Cố Khởi tạm thời đóng cửa hàng, mời mọi người ra phòng khách ở hậu viện.

Là một cảnh sát, Trương Gia Hào có năng lực quan sát vô cùng tinh tế, vừa mới vào cửa, anh đã chú ý tới tấm bài vị trên bàn dài.

Anh ta bước tới nhìn, bên trên khắc dòng chữ "Bài vị của vợ Cố Khởi -Khương Tố Ngôn", góc dưới bên phải có khắc một hàng chữ nhỏ "Cố Khởi kính lập".

Phía trước bài vị có một lư hương, bên trong có rất nhiều tro hương, Trương Gia Hào đến gần ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, chứng tỏ lư hương vừa mới được sử dụng cách đây không lâu. Tro hương cũng là tro mới, toàn bộ đều có màu trắng.

Hai bên lư hương đều có chân nến, phía trước có ba quả chuối, có thể thấy Cố Khởi thường xuyên đến đây thờ phụng.

Lúc đầu, Trương Gia Hào là người vô thần, nhưng sau khi chứng kiến vụ án của Lý Diễm Hồng, anh không còn cách nào khác ngoài việc tin vào tâm linh, những thứ không thể thấy bằng mắt thường. Cấp trên đã bắt đầu thành lập các phòng ban có liên quan đến những hiện tượng như vậy và gần đây đã phỏng vấn một lượng lớn người.

Phương pháp phỏng vấn rất đơn giản. Lấy video của người đã chết trong khoa cách đây không lâu và yêu cầu người được phỏng vấn mô tả lại những gì đã xảy ra. Kết quả là, sau nhiều thời gian như vậy, chỉ có anh chàng giao hàng mà Cố Khởi giới thiệu là trả lời đúng.

Trương Gia Hào nhìn bài vị một lúc, không nhịn được hỏi: "Đây là người yêu của cô sao?"

"Vâng."

Trương Gia Hào nghĩ đến nữ quỷ áo đỏ lần trước mình gặp, tuy chỉ gặp một lần, nhưng biết rõ nàng không phải người đơn giản. Trương Gia Hào không nhịn được hỏi: "Người này đã chết được bao lâu rồi?"

"Một ngàn năm."

“…”

"Chẳng trách lại lợi hại như vậy." Trương Gia Hào thở dài, không nhịn được hỏi một câu mới: "Sao hai người đến được với nhau vậy?"

"Gia đình mai mối."

Mỗi lời Cố Khởi nói đều là sự thật, nhưng nghe lại có vẻ hơi kỳ quái.

Cố Khởi rót cho hai người một cốc nước ấm, sau đó Trương Gia Hào và người giao hàng ngồi xuống.

Trương Gia Hào không phải là người thích vòng vo, trực tiếp nói rõ mục đích mang người giao hàng đến: "Đây là người mà cô giới thiệu cho tôi, tên là Triệu Thanh, đã được tuyển dụng, là đội viên của chúng tôi. Tôi hiện là đội trưởng biệt đội tâm linh của thành phố."

Nói thật, Trương Gia Hào từ đại đội trưởng thành tiểu đội trưởng, nếu là người bình thường, nhất định sẽ quậy đùng đùng, nhưng Trương Gia Hào lại rất thư giãn. Vụ án nào rồi cũng chỉ là vụ án mà thôi, anh ta có kinh nghiệm cùng với từng trải qua một vụ án tương tự, nên tất nhiên chức vụ đó thuộc về anh ta.

"Triệu Thanh quả thực có thể nhìn thấy những thứ mà tôi không thể nhìn thấy, cho nên chúng tôi đặc biệt chiêu mộ anh ấy."

Sau khi Trương Gia Hào giới thiệu xong, Triệu Thanh bắt đầu cảm ơn Cố Khởi: "Cảm ơn cô, nếu không có cô, tôi cũng không thể có được một công việc ổn định. Bây giờ lương cũng khá, tốt hơn nhiều so với công việc trước đây là nhân viên giao hàng!"

Và công việc rất nhàn nhã.

Triệu Thanh không nói ra, dù sao thì biệt đội tâm linh cũng vừa mới thành lập, số vụ án được giao cũng không nhiều, hiện tại anh ta ở trong văn phòng cả ngày đều xem đủ loại video mà Trương Gia Hạo tìm được để xác nhận, liệu có bất kỳ dấu hiệu nào của ma quỷ trong đó không.

Ngồi trong văn phòng xem video thoải mái lắm. Có đãi ngộ, phúc lợi tốt, tuy lương không bằng hồi đi giao hàng nhưng cũng rất ổn định. Nếu được chọn thì có mấy ai chọn giao hàng?

Hơn nữa, tính qua tất cả các chế độ phúc lợi và tiền lương, nó không hề ít hơn số tiền trước kia anh ta nai lưng đi làm giao hàng. Quan trọng nhất là có thời gian rảnh rỗi, không cần phải giao tiếp với bất kỳ ai. Đội trưởng Trương Gia Hào cũng  rất dễ nói chuyện.

Công việc thần tiên là đây chứ đâu.

"Lần này, tôi vẫn muốn mời cô tham gia cùng chúng tôi..."

"Cảm ơn, nhưng như anh thấy đấy tôi phải trông coi tiệm vàng mã của tổ tiên." Cố Khởi đã gặp rất nhiều phiền phức, không muốn rước thêm phiền phức nữa. Ngoài ra, làm việc ở đồn cảnh sát chắc chắn không dễ dàng. Nếu cô trực ca đêm ở đồn cảnh sát, với bản tính thu hút ma quỷ của mình, sẽ rất có thể dọa đến đồng nghiệp của mình.

Ngoài ra, Khương Tố Ngôn cũng không thích đồn cảnh sát, hơn nữa nhất định có rất nhiều quỷ sợ đồn cảnh sát, phải là loại quỷ mạnh mẽ như thế nào mới có thể chịu được áp lực từ đồn cảnh sát mà đến quậy cô.

Chủ yếu vẫn là hai người này không phải người của phòng nhân sự, chiêu trò lôi kéo quá kém.

Nếu bạn nói với Cố Khởi: Bảo hiểm y tế được cấp với mức phí cao cả năm, công việc nhẹ nhàng sáng 9 chiều 5, không tăng ca, phúc lợi phong phú, môi trường làm việc thân thiện, xã giao đơn giản, Cố Khởi chắc chắn sẽ giơ tay ngay lập tức: Tôi làm, tôi sẽ làm, tôi sẽ đi làm liền!

Thật không may, hai người này không biết cách chèo kéo người khác.

Thấy nỗ lực chèo kéo người của mình không thành công, Trương Gia Hào chỉ có thể đưa ra một yêu cầu khác: "Cô thấy đấy, Triệu Thanh tuy có thể nhìn thấy ma, nhưng lại không có cách nào đối phó. Nói thật, những người phàm như chúng tôi chạm trán với ma quỷ đã là một điều khó khăn. Không biết cô Cố có phương pháp tu luyện nào dành cho người mới vào nghề có thể truyền dạy cho Triệu Thanh không?"

Sau khi Trương Gia Hào nói xong, lặng lẽ bổ sung: "Học phí dễ thương lượng."

Ánh mắt Cố Khởi sáng lên, lúc này cô thực sự muốn bán quyển sách hướng dẫn nhập môn mà Trần Tư Nam đưa cho Trương Gia Hào. Nhưng quyển sách này rõ ràng là dành cho chính mình, hơn nữa còn có phương pháp làm đồ cúng, Cố Khởi vô thức cảm thấy có lẽ không thích hợp với Triệu Thanh.

"Anh không phải đã đi gặp vị đạo sĩ mà tôi giới thiệu sao?"

"Tôi đã đến đó, nhưng họ kêu tôi nói dối rồi không chịu mở cửa."

"..." Cố Khởi không biết nên nói gì với Trần Tư Nam, chỉ có thể kêu Trương Gia Hào: "Đợi một chút, tôi gọi điện thoại cho cậu ấy." Cố Khởi để hai người ở lại sảnh, cầm điện thoại đi ra ngoài, ngồi xổm xuống gọi cho Trần Tư Nam.

Không lâu sau khi cuộc gọi được kết nối, nghe những gì Cố Khởi nói, Trần Tư Nam phàn nàn: "Làm sao tôi biết anh ta là người thật? Tôi cũng chưa nghe nói thành lập biệt đội tâm linh gì cả. Tin mà tôi nghe được đều là tin do người giàu người ta truyền tai nhau. Tôi thấy anh ta cũng không giống kẻ có tiền, còn chạy đến đạo quán nói mấy lời kỳ cục đó. Tôi nghĩ anh ta là kẻ lừa đảo là phải rồi. Thời buổi này, người giả danh cảnh sát không có ít đâu bà cố ơi."

Sau khi hai người nói chuyện một lúc, Cố Khởi nói rằng Trương Gia Hào muốn mua một quyển sách hướng dẫn dành cho người mới bắt đầu.

Sau đó cô đề nghị: "Chia tiền nhá".

Trần Tư Nam trợn mắt: "Tại sao tôi phải chia tiền cho cô?! Tôi sao chép nó, nó là do tổ tiên chúng tôi truyền lại!"

"Tôi giới thiệu công việc kinh doanh cho cậu, nhưng cậu không chia lợi nhuận với tôi, sau này làm sao tôi có thể giới thiệu công việc kinh doanh cho cậu nữa?" Cố Khởi nói một cách chính nghĩa.

Trần Tư Nam trợn muốn rớt con mắt ra ngoài: "Cô chẳng bỏ chút công sức nào vào đó cả."

"Sao tôi không góp sức? Cậu cũng không cần phải chạy ra ngoài Thanh Sơn Đạo Quán để chào hàng. Lại còn không cần phải bắt quỷ, chỉ cần chép lại một ít sách là được. Nếu không có tôi, cậu thậm chí còn không có nổi một khách hàng!" Dưới cái miệng hồi chiêu liên tục không biết mỏi của Cố Khởi, Trần Tư Nam đã bị cô thuyết phục: "Vậy lần sau nhớ giới thiệu khách hàng cho tôi nhé!"

"Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi."

--------------------
Tác giả có điều muốn nói:

Trần Tư Nam: Đồ người lớn nham hiểm, xảo quyệt!

Cố Khởi: Tiền mà!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro